Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 169. Bạn bè

Chương 169. Bạn bè


Thị trưởng Khâu cười nói, “Về chuyện này ta cũng đã nghe công đoàn bên kia báo cáo lại tình hình. Bởi vì nếu so sánh thì đơn vị của bọn họ có chút nhỏ, hơn nữa gần đây vân luôn chú ý đến vấn đề lương thực, cho nên không bận tâm lắm. Ta cũng không nghĩ tới bọn họ vậy mà có thể sắp xếp được như vậy. Đồng chí Chủ tịch cũng đã nói qua, tự mình làm mới có đủ cơm ăn, có áo mặc. Nhà máy dệt Giang Đông này chỉ là ví dụ thực tiễn cho câu nói này thôi. Không phụ thuộc vào trợ cấp của chính phủ, cũng không phụ thuộc vào các đơn vị bên này chi tiền ra, khuyến khích các đồng chí công nhân tự xây nhà cho chính mình. Vừa giải quyết được vấn đề nhà ở cho công nhân, vừa giải quyết được vấn đề tài chính đang bị thiếu hụt.”

Thư ký Tống cười híp mắt, “Còn có trợ giúp cho các đồng chí nông dân. Công đoàn của đơn vị này có tầm nhìn rất rộng rãi. Bản kế hoạch này, người không biết còn tưởng là do ủy ban thành phố làm ra.”

“Đúng vậy. Tôi cũng hiểu hết được toàn bộ. Tiểu Tống này, cuộc họp hội nghị hôm nay cậu cũng nghe, các nhóm lãnh đạo thành phố cũng muốn làm theo mô hình của nhà máy dệt. Sau này cậu cũng phải chú ý nhiều đến khía cạnh này.”

Thư ký Tống gật đầu, đầu tiên anh phải biết được ai là người đã đề ra mô hình này.

….…

Trong công đoàn Tô Du được xem là người nhàn rỗi nhất. Mặc dù bản thân có trách nhiệm sắp xếp mọi việc, nhưng mà mọi việc trên cơ bản đều được giao hết cho cán bộ Điền đi làm.

Bây giờ cán bộ Điền tiếp tục thể hiện bản thân, Tô Du cảm thấy bản thân mình đã giúp người khác đạt được ước nguyện. Nên có cơ hội liền tự mình đi xem sách giáo khoa.

Là người chuẩn bị năm sau phải thi vào trường đại học, cô cũng không có nhiều thời gian để ôn tập.

Vào buổi chiều tan tầm thứ sáu, Cao Minh lén lút đến đưa cho Tô Du một bức thư. Bên phía tài xế lái xe công ty vận chuyển đã mang lương thực trở lại. Báo tin cho Tô Du đến công ty vận chuyển mang đồ về nhà.

Nghe được tin tức này, cô ngay lập tức đi tìm em trai lớn và em trai nhỏ của cô, nhanh chóng kêu người đến công ty vận chuyển đem đồ mang về.

“Chị, cái gì vậy?”

Tô Tiểu Chí trên đường đi hỏi.

Tô Du nói, “Là thứ tốt, về nhà sẽ biết.” Nếu không để lại chút hồi hộp, sau khi nhìn thấy làm sao có thể hào hứng được?

Đến công ty vận chuyển, thư ký Cao mặt mang nụ cười mỉm chờ Tô Du.

Chuyện xây nhà ở bên nhà máy dệt,

khiến cho Cao Minh ngay lập tức có một căn nhà lớn ba mươi mét vuông. Người nhà lão Cao mọi người đều hướng thư ký Cao ủng hộ. Cho nên đối với Tô Du này, trong lòng anh cảm thấy đây là một người đáng để làm bạn.

Không đợi anh ta lên tiếng trước, Tô Du đã đưa cho anh một gói bưu kiện nhỏ được gói kĩ bằng giấy, “Không phải là thứ gì tốt lắm, cho chị dâu may bộ quần áo mặc.”

Thư ký Cao: “……. Này làm sao không biết xấu hổ mà nhận chứ?”

“Thật ngại ngùng, đều là bạn bè cả, không cần phải tính toán như vậy.”

Thư ký Cao đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đồng chí Tô Du không cần biết là có tâm tư hay không có tâm tư, nhưng cô ấy đối xử với người khác thật sự rất chân thành.

Những ai muốn kể khổ, hay trong lời nói muốn có lợi ích, nhưng không thể nói thẳng ra miệng. Dù sao thì đồ người ta cũng đã cho rồi, nếu mở miệng nói lại thì không hay chút nào.

Anh ta nói nhỏ với Tô Du, “Một trăm cân gạo, năm mươi cân bột ngô, năm mươi cân khoai lang khô. Đây đều là thứ tốt, chúng đều được lấy từ kho dự trữ của các tỉnh khác. So với thị trường thì gạo đắt hơn năm phần tiền, những cái khác đều đắt hơn hai phần tiền. Nhưng mà chúng không cần có lương phiếu.”

Tô Du đối với giá cả như vậy vẫn cảm thấy rất hài lòng. Tốt nhất vẫn không cần lương phiếu. Cô còn muốn giữ lại lương phiếu sau này đi ăn các tiệm.

Hơn nữa, những thứ này đều đến từ tỉnh khác, cái cần là lương phiếu quốc gia. Mà đồ vật đó thì cô lại không có.

Sau khi trả tiền cho thư ký Cao, Tô Du lại nói, “Thư ký Cao, lần này thực sự cảm ơn anh. Năng lực làm việc của anh không có gì để trách móc cả. Trước lễ mừng năm mới tôi cho anh một ít nguyên liệu vải, cho chị dâu may áo quần mặc.”

Thư ký Cao nhanh chóng xua tay, “Không cần đâu. Đều là bạn bè cả, không cần phải tính toán như vậy.” Trong lúc vô tình anh lại nói nguyên câu lúc trước mà Tô Du đã nói.

Tô Du cười híp mắt.

Trời đã dần tối, cũng không thể làm chậm trễ người ta về nhà. Tô Du chỉ huy hai em trai mình mang đồ về nhà.

Ở nhà máy dệt bên kia đã mượn dây thừng và đòn gánh đem đến đây.

Hai người một người đảm nhiệm một gánh.

Lúc đi ra khỏi công ty vận chuyển, Tô Du vui vẻ nói, “Tất cả cái này đều là lương thực, gạo trắng. Sau khi khiêng về, chị sẽ nấu cơm cho các em ăn. Trong nhà còn có thịt sấy khô, chị sẽ làm cơm trộn thịt cho các em ăn……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận