Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 173. Chương 173: Chỉ nhớ tên của thư ký Tống thôi

Chương 173. Chương 173: Chỉ nhớ tên của thư ký Tống thôi


Lãnh đạo muốn leo lên cao, Tô Du đương nhiên là cảm thấy mừng rồi. Dự định xấu nhất, lỡ như năm sau cô không lên đại học được, cũng có cái đùi vàng để ôm tạm thời mà.

"Chủ tịch Tôn, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Không lâu sau, quản đốc Cao đưa thư ký Tốn đến phòng làm việc của chủ tịch Tôn.

Dường như bọn họ mới qua đây, Cao Minh và Trình Tiểu Lệ qua đây bưng trà rót nước rồi.

Quản đốc Cao nhìn dáng vẻ thuần thục của hai người này, trong lòng uất nghẹn đến sắp chết. Mấy ngày này lão Tôn sống tốt quá nhỉ. Cấp dưới người nào người nấy đều thông minh nhanh nhẹn. Đâu có giống ông ta, chiêu đãi khách khứa còn phải sắp xếp người đi bưng trà nóng.

Sau khi hai người rót trà xong, chuẩn bị rời đi, còn đặc biệt nhìn Tô Du một cái, thấy Tô Du mỉm cười gật đầu nhìn họ, họ mới chịu đi ra ngoài.

Thư ký Tống cầm tách trà lên nhướng mày, nữ đồng chí này thật không đơn giản, trên nịnh cấp trên, dưới quản cấp dưới, còn có thể đưa ra ý kiến.

Khi anh nhìn sang Tô Du, Tô Du cũng đang uống trà, bắt gặp ánh mắt của anh, nhìn anh nở nụ cười đầy nhiệt tình.

"Thư ký Tống, đã đến giờ rồi. Hay là chúng ta ra ngoài ăn một bữa, tôi cũng tiện báo cáo tình trạng công việc của chúng tôi cho cậu luôn. Thấy được không?"

Chủ nhiệm Tôn nói: "Vâng thư ký Tống, buổi trưa này để Tiểu Tô chiêu đãi cậu."

Thư ký Tống chợt rùng mình, có vẻ hơi dè dặt, nói: “Ăn cơm thì không cần, cô cứ tường thuật cho tôi một chút là được rồi."

Tô Du nhìn vào cái đồng hồ treo trên tường: “Đã đến giờ cơm rồi, thư ký Tống, người là sắt cơm là thép, sức khỏe là đồng tiền của cách mạng. Ăn cơm là chuyện quan trọng. Vì để làm tốt công việc hơn, bữa cơm này nhất định phải ăn. Không thể để ảnh hưởng đến anh làm việc cho lãnh đạo được."

"..."

"Đồng chí chủ tịch từng nói, cán bộ phải đi con đường của công chúng. Cậu là cán bộ, chúng tôi là quần chúng. Cán bộ dùng cơm, nói chuyện với quần chúng, tìm hiểu vấn đề dân sinh, cũng rất cần thiết mà."

"..."

"Bây giờ ấn đề lương thực trên thị trường rất gấp, thư ký Tống, cậu có thể nhân cơ hội bữa cơm này để đi khảo sát tình hình trên thị trường luôn. Nhất cử lưỡng tiện."

“… Được rồi.” Thư ký Tống đặt tách trà xuống.

Anh phát hiện, có người còn biết chém gió hơn cả mình!

Có được sự đồng ý của thư ký Tống, chủ tịch Tôn cũng cười híp mắt, quả nhiên vẫn phải để Tiểu Tô ra tay mới được. Thế là vội vã thúc giục Tô Du dẫn thư ký Tống đi ăn cơm. Nhất định phải chiêu đãi thật tốt, báo cáo công việc đàng hoàng.

Chỗ nhà máy vẫn định để xe jeep đưa đi, thư ký Tống vẫn giữ giới hạn, không muốn lấy của công dùng riêng. Sau đó liền đẩy chiếc xe đạp của mình đang dừng ở cửa ra.

Khi Tô Du ngồi vào ghế sau xe đạp, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.

Tuy lát nữa vẫn phải tiếp tục nịnh nọt, nhưng mà lần này để người ta làm tài xế cho mình, cũng coi như được lãi rồi.

Tô Du chọn tiệm cơm Đông Phương.

Bởi vì ra ngoài hơi sớm, cho nên khi hai người đến, trong tiệm chẳng có được mấy người. Tô Du vội tìm chỗ ngồi: “Thư ký Tống, ngồi đi, tôi gọi đồ ăn."

Thư ký Tống nghiêm nghị nói: "Hay là để tôi đi, để nữ đồng chí mời khách thì không hay lắm."

Tô Du đẩy anh ngồi xuống ghế: “Không không không, như vậy không được, đây là nhiệm vụ lãnh đạo giao cho tôi, nếu thư ký Tống muốn giành của tôi, thì nhiệm vụ của tôi sẽ không hoàn thành được. Quay về sẽ bị phạt đấy."

Sau đó cô nhanh chống đi đến cửa sổ gọi đồ ăn.

Người phục vụ bên cửa sổ cũng biết cô, khi nhìn thấy cô và Thư ký Tống đi tới, lập tức ra vẻ nhiệt tình đón tiếp: “Đồng chí, cô và thư ký Tống đến đây dùng cơm à."

Tô Du điềm nhiên nói: "Phải đấy, vẫn chưa tan ca sao, qua đây ngồi chung cho vui. Đúng rồi, có phở Phú Cường không?"

"Thư ký Tống đến, tất nhiên là có rồi. Thư ký Chu của chúng tôi vẫn còn giữ lại nè."

Tô Du cười nói: "Vậy được, quy tắc củ, lên món trước."

Gọi món xong, Tô Du lập tức quay lại bàn. Thư ký Tống đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Tiểu Tô, cô khách sáo quá rồi, thành thật mà nói thì bình thường tôi rất ít ra ngoài ăn cơm. Cũng chẳng ra ngoài với Tiểu Châu và Tiểu Cao bọn họ được mấy lần. Mỗi lần đều là vì bàn công chuyện. Cô cũng biết mà, làm cán bộ, chúng ta phải lấy mình làm gương."

Tô Du gật đầu: “Thư ký Tống, tác phong của anh không có gì để nói. Không hổ là tấm gương sáng trong các đồng chí cán bộ, tôi thấy rất là ngưỡng mộ danh tiếng của anh."

Thư ký Tống nhướng mày: “Cô nghe ai nói về tôi, Tiểu Châu, hay là tiểu Cao, hay là Tiểu Chu? Tiểu Lưu?"

Tô Du lắc lắc ngón tay nói: "Tôi nghe rất nhiều người nói, trí nhớ tôi không tốt, không nhớ nổi, chỉ nhớ tên của thư ký Tống thôi."

"..."

Editor: Chị Du thả thính công khai thế, cơ mà em thích nhắm ^^
Bạn cần đăng nhập để bình luận