Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 174. Ăn cơm cùng nhau

Chương 174. Ăn cơm cùng nhau


Tô Du tự gõ đầu mình: “Xem tôi vui mừng quá quên nói chuyện chính rồi, thư ký Tống, tôi và anh nói về kế hoạch cụ thể việc xây dựng chỗ ở của công nhân trong công xưởng chúng ta đi, thật ra kế hoạch của chúng tôi cũng chưa toàn diện lắm, chỉ mới là khái quát, cần phải chi tiết hơn. Cái gọi là chi tiết quyết định thành bại mà, trong chuyện này nhiều vấn đề lắm."

Thư ký Tống lập tức ngồi thẳng người: “Đồng chí Tiểu Tô, mời nói."

"Hãy lấy chi phí dự toán của chúng tôi làm ví dụ, chỗ chúng tôi là mười tám đồng mỗi mét vuông, giá thành này tính như thế nào, kiểm soát như thế nào. Vấn đề này đã nói nhiều rồi..."

Những thứ này đều do Tô Du lập ra, lúc này cô đang nói thao thao bất tuyệt về nó.

Từ kiểm soát chi phí, đến giám sát chất lượng, quản lý dự án ...

Món ăn đã lên bàn, lúc này Tô Du mới dừng lại, sau đó nói với Thư ký Tống nghe đến mức ngẩng ngơ: “Thư ký Tống, ăn cơm ăn cơm, ăn xong rồi chúng ta tiếp tục nói. Tôi nghe người ta nói anh thích ăn cá kho nhất, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nên đã đặc biết gọi cho cậu, cậu nhất định phải ăn đó."

Lúc này thư ký Tống đang trầm ngâm trong những kiến thức mà Tô Du bàn luận khi nãy, trong đầu vẫn còn chút dư vị, nghe Tô Du nói thế mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Tô Du phát hiện ra rằng anh bắt đầu ăn từ miệng cá, biết rằng đây là một người có phần đặc biệt.

Sau khi cắn một miếng, thư ký Tống nói: “Đồng chí Tiểu Tô, vừa rồi..."

“Nào nào nào, ăn đi ăn đi, đừng để nguội.” Tô Du không cho anh cơ hội nói chuyện, liền dùng đũa gắp một miếng lớn đầu cá.

"Thư ký Tống, tôi thích nhất là đầu cá, thịt mềm và có giá trị dinh dưỡng cao. Thư ký Tống, tuổi của cậu chắc không lớn lắm nhỉ."

Thư ký Tống gặm đầu cá nói: "Năm sau được hai mươi bốn rồi."

Tô Du thở dài: “Tôi lớn hơn anh khoảng ba tuổi. Nhưng chúng ta cũng có thể coi như là sinh ra cùng thời. Nghĩ lại những ngày qua đi giai đoạn chiến tranh lan tràn, chúng ta có thể sống trong xã hội mới, đúng là không dễ dàng. Cho nên tôi vừa nhìn thì cảm thấy chúng ta cũng không chênh lệch nhau lắm, cảm giác rất là thân thiết."

Thư ký Tống nghĩ đến những ngày anh còn nhỏ... ừm, quả thật chẳng vui vẻ gì.

Trong lòng không khỏi cảm thán: “Quả thật lớn lên chẳng dễ dàng gì. Đồng chí Tiểu Tô, cô có thể sống đến bây giờ, còn hiểu được nhiều thứ, càng không dễ dàng hơn. Đúng rồi, vừa nãy cô vẫn chưa nói hết, chúng ta tiếp tục đi."

Tô Du đột nhiên hiểu ra: “Ồ, nói đến đâu rồi nhỉ?"

Thư ký Tống nhẫn nhịn, không trợn ngược mắt: “Nói về vấn đề chênh lệch quyền tài sản."

"Ồ, đúng, nói tới đó rồi. Thư ký Tống anh nói xem, trước đây chúng ta đâu có dám nghĩ đến mình có thể sở hữu được căn nhà tốt như thế chứ. Đừng nói là quyền tài sản, chỉ thuê được căn nhà là đã mừng hết cỡ rồi."

Thư ký Tống: "..." Lại chuyển chủ đề rồi.

Tô Du thở dài: “Thư ký Tống, thật sự là tôi rất phấn khích. Nghe nói nhà máy giày và nhà máy quần áo đều muốn học hỏi chúng tôi, nhưng không dám động thủ. Thư ký Tống, anh nói xem, sao có thể như vậy, công nhân đợi có nhà để ở, rốt cuộc bọn họ còn chần chừ gì nữa chứ? Lẽ nào lãnh đạo thành phố sẽ không vui sao? Thư ký Tống anh nói đi, lãnh đạo thành phố liệu có chấp nhận việc xây nhà của chúng tôi không?"

Thư ký Tống vừa định nói thì đột nhiên sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Lãnh đạo thành phố thật sự đã họp bàn về vấn đề này."

Lỗ tai Tô Du vểnh lên.

"Nhưng ở vị trí của tôi, cũng không phải quyết sách gì cũng có thể hiểu hết được. Cho nên đồng chí Tiểu Tô, vấn đề này tôi thật sự không hiểu."

"..." Tô Du nhét một cái sủi cảo vào miệng. Nuốt từng ngụm nước bọt. Sau đó nói như đinh đóng cột: “Thư ký Tống, tôi cảm thấy hôm nay cậu có thể đến chỗ chúng tôi tham gia lễ khởi công, chứng tỏ lãnh đạo ủng hộ chúng tôi và quan tâm đến chúng tôi."

Thư ký Tống cười không nói gì. Cô đoán xem.

Tô Du cười vui vẻ: “Thư ký Tống, cậu không nói gì là đã mặc định rồi. Tôi biết, lãnh đạo thành phố quan tâm đến những đơn vị nhỏ như chúng tôi. Ai nói chúng tôi không có cha mẹ thương yêu chứ, đây chẳng phải có người yêu chúng tôi rồi sao?"

Thư ký Tống: "..."

Bất tri bất giác, anh một câu tôi một câu, cơm cũng đã ăn xong, món ăn cũng sạch sẽ. Thư ký Tống lần đầu tiên phát hiện ăn bữa cơm không có chút mùi vị như thế. Hoàn toàn không biết mình đang ăn cái gì, cứ mãi nói chuyện suốt.

Mà vấn đề quan trọng vẫn chưa nói xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận