Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 178. Chuyển chính

Chương 178. Chuyển chính


Con dâu cả của nhà lão Tô chuyển chính rồi, thế sau này địa vị trong nhà có phải cũng thay đổi một chút không, dù sao cũng là công nhân chính thức của một đơn vị lớn, phúc lợi chế độ cũng tốt hơn.

Sau đó nhanh chóng lại nghe Lưu Mai nói: “Chị, ngày mai em mời mọi người ăn cơm, ra quán ăn.” Trong giọng điệu mang theo vài phần nịnh nọt.

“…”

Thím Lưu cầm cái chén lên húp miếng canh gạo và dóng tai lên nghe ngóng, sau đó nói với lão chồng mình: “Này ông, Mai Tử chuyển chính rồi, sao không nghe thấy tin tức gì vậy?”

“Nghe nói chị Mai Tử có mối quan hệ.” con trai của thím Lưu, Lưu Tiểu Cương nói.

“Mối quan hệ có gì chứ, làm gì mà có mối quan hệ, nhà lão Lưu đều là người ít nói, lấy đâu ra mối quan hệ chứ?” Thím Lưu không tin nói.

“Thật mà, con nghe nói đấy, hình như là mối quan hệ của công đoàn đấy.” Lưu Tiểu Cương nói.

Thím Lưu bĩu bĩu môi: “Ngày mai mẹ hỏi Mai Tử…Thôi đi, con bé đó đã bị nhà lão Tô cho uống thuốc mê rồi, ngày mai mẹ sẽ tìm chị dâu hỏi thử.

Mối quan hệ của nhà lão Lưu không thể để một mình Mai Tử dùng được.

Bên nhà lão Tô, Tô Du kiêu ngạo xua xua tay với Lưu Mai: “Một thời gian nữa đi, dạo này chị khá bận, ngày nào cũng phải đi ăn cơm với đối tác.”

“Chị, mỗi ngày chị ăn gì thế?”

“Ăn cá nướng và bánh cảo gói từ bột Phú Cường.”

Trong sân của ủy ban Thành phố, nhà lão Tống đang ăn cơm.

Thư Ký Tống nhìn đống cải mặn và cải trắng trên bàn mà không cảm thấy có chút ngon miệng nào, khó khăn lắm mới tìm ra vài miếng thịt mặn, ăn cũng không có nghĩa gì cả.

Cũng may anh có bếp nhỏ, có thể ăn bánh cảo.

Khuôn mặt Tống Viễn Sơn nghiêm túc nhìn con trai của mình ăn bánh cảo một cách ngon miệng, khuôn mặt ông tối sầm lại.

“Đồng chí Đông Chinh, con như thế này là không được, người dân còn đang chịu khổ mà mỗi ngày con lại ăn ngon như thế, con ăn có ngon miệng không?”

“…” Thư Ký Tống ngẩng đầu lên: “Cha, con không ăn, cha cũng không ăn, mẹ con cũng không ăn, vậy những lương thực này chẳng phải sẽ hư mất sao? Nếu như mang đi cho cũng không đủ chia, người ta có câu 'không lo ít chỉ lo chia không đều', cho người này thì người kia sẽ có ý kiến với cha, nói không chừng còn hại người ta xảy ra mâu thuẫn đấy, cha nói xem, con có thể không ăn sao?”

Tông Viễn Sơn tức đến mức nuốt không trôi nữa.

Mẹ Tống cười nói: “Tiểu Đông, con hãy ăn nhiều chút, đợi tháng sau mẹ lại đi đổi bột Phú Cường với người ta và mang về gói bánh cảo cho con ăn, hôm nay gói thịt heo, ngày mai gói trứng gà, đúng rồi, trưa mai con có về ăn cơm không?”

“Không về, con ăn ở bên ngoài.” Thư Ký Tống nói.

“Cái gì, còn ăn ở bên ngoài sao, Tống Đông Chinh, hành vi này của con là không được!” Tống Viễn Sơn nghiêm khắc phê bình.

“Cha, cái quan trọng không phải là ăn cơm mà là quá trình giao tiếp trong lúc ăn cơm.” Thư Ký Tống ăn xong miếng bánh cảo cuối cùng, sau đó lau miệng trong sự thỏa mãn, trưa hôm nay không được ăn ngon, bữa tối cuối cùng cũng bù lại rồi.

Mỗi ngày không ăn một bữa ngon, trong lòng anh cứ cảm thấy không an tâm, cứ có cảm giác mình sắp chết đói vậy.

Tống Viễn Sơn không chấp nhận lời giải thích này, con trai mình là người thế nào ông hiểu rất rõ. Đây chính là không có tính Đảng, là một Đảng viên không có nguyên tắc: “Ngụy biện, có phải lại là người khác mời con ăn cơm không.”

“Thế con không ăn mà người ta cứ phải kéo con đi thì làm thế nào? Con không đi, người ta sẽ nói con thoát ly quần chúng nhân dân, không phải là một cán bộ tốt.”

“Thế con trả tiền đi.”

“Cha, lương của con cũng không thấp và cũng rất sẵn sàng trả tiền nhưng con phải nể mặt của lãnh đạo chứ, con là thư ký của Phó Thị trưởng, hằng ngày mời mọi người ăn cơm thì người ta còn tưởng lãnh đạo của con có mục đích gì không thể nói cho người khác biết đấy.”

“…” Tống Viễn Sơn cãi không lại, chỉ còn trách móc mẹ Tống: “Bà hãy dạy dỗ nó thật tốt, bà cũng là người làm chính trị mà đến người trong nhà cũng dạy không tốt thì làm sao dạy được người khác đây?”

Mẹ Tống miệng vừa ăn vừa nói: “Dạy dỗ cái gì chứ, tôi thấy khá tốt mà, ông xem con trai bây giờ chẳng phải lớn lên quá tốt sao, nuôi được như thế dễ lắm sao.” Nghĩ lại cảnh trước đây con trai phải đi theo hai người họ bôn ba khắp nơi, trốn chui trốn nhủi trong chiến trường lạc đạn, mới sáu bảy tuổi đã phải làm tiểu binh cực khổ trong căn cứ, trong lòng bà cảm thấy rất chua xót.

“Con trai, mặc kệ cha con đi, con ăn nhiều chút, ông ấy chỉ là một cán bộ già nghỉ hưu sớm thôi nên không quản con được đâu.”

Thư Ký Tống nói: “Mẹ, mẹ không được nói đồng chí Viễn Sơn như thế, ông là cách mạng già, chúng ta phải tôn trọng ông. Nếu ông có gì khó hiểu thì chúng ta phải giải thích cho ông hiểu, không được để trong lòng cán bộ cách mạng già không thoải mái.” Sau đó quay qua nhìn Tống Viễn Sơn nói: “Cha, cha còn điều gì không vui có thể nêu ra, chúng ta phải mạnh dạn đón nhận ý kiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận