Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 180. Thật quá lớn mạnh

Chương 180. Thật quá lớn mạnh


Nhìn thấy bàn Tô Du có ba người vây quanh, đôi mày anh lập tức nhướng cao lên.

Tô Du đứng dậy nói: “Thư Ký Tống, anh đến rồi sao, hôm nay thật là trùng hợp quá, vừa rồi tôi mới đến đã gặp họ, họ cứ nói phải cùng nhau ăn cơm, anh xem thế nào, tôi nghe anh cả đấy, dù sao tư liệu tôi đã chuẩn bị xong rối, sẽ không bị chậm trễ đâu.”

Thư ký Tống lén lén véo vào túi quần của mình và ho khan một cái: “Như thế sao, vậy thì cùng ăn vậy, nhiều người càng náo nhiệt hơn.”

Thư ký Tống vừa ngồi xuống, thư ký Chu đã chạy đi bưng thức ăn rồi.

Tô Du nhìn thấy, ngoài trừ cá nướng còn có chân giò hầm, bánh cảo, bánh bao trắng…

Các món ăn rất phong phú.

Những người này đứng là rất chịu chi đấy, đúng là không thể so sánh được. So với những lão tiền bối ở đây thì những lần vung tay trước đó của mình cũng trông rất nhỏ nhen.

Tối qua cầm tiền công đi mời một con cá và một đĩa bánh cảo, cuối cùng bị mình ăn sạch.

“Thư ký Tống hãy thử xem món ăn hôm nay thế nào?” Thư Ký Chu tiếp đãi nói.

Hai người khác không nói gì cả, rõ ràng là đã bàn bạc xong bữa hôm nay sẽ do thư ký Chu mời.

Thư Ký Tống cũng không khách sáo, anh bắt đầu ăn món cá.

Món nào cũng đều gắp một ít: “Nấu không tệ lắm.”

Nhìn thấy anh động đũa rồi, những người khác mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Tô Du nhanh chóng cầm một cái bánh bao trắng lên và bắt đầu ăn thức ăn.

Cô vừa ăn vừa nói: “Hai người bình thường ăn ngon như thế sao.” Đây đúng là món ăn xa xỉ của thời đại này.

“Cũng là ngẫu nhiên thôi, chẳng qua đúng lúc gặp mọi người nên gọi thêm món thôi.” Thư Ký Chu cười nói.

Thư Ký Châu nói: “Lão Chu là tiệm cơm Quốc Doanh đấy, chúng ta đến ăn cơm, anh ta là chủ quán nên phải mời ăn một bữa thật ngon, đợi đến chúng tôi thì không phong phú như thế đâu.”

Thư Ký Cao nói hùa theo: “Đúng vậy, tới lúc đó chúng ta lấy không ra nhiều món ăn ngon như thế chính là dựa hơi của anh và thư ký Tống đấy.”

“Chầu này Tiểu Chu mời sao? Tôi còn định mời khách đấy, tiền cũng chuẩn bị xong rồi.” Thư Ký Tống làm ra vẻ kinh ngạc, còn vỗ vỗ vào túi quần của mình.

Thư Ký Chu kích động nói: “Sao được chứ, đến những nơi này còn để thư ký Tống mời, thế có nghĩa là công việc của tôi không đến chốn rồi.”

Tô Du cười nói: “Các đồng chí thật quá khách sáo, cứ tiếp đãi tôi và thư ký Tống, lần sau tôi sẽ mời mọi người.”

Thư ký Châu tiếp nhận được tin tức bèn lập tức nói: “Không được, tôi còn tính lần sau mời khách đấy, còn mấy người các anh nữa, đều đã đến rồi, không thể để lão Chu mời mọi người ăn, tôi mời thì mọi người không ăn.”

Thư Ký Cao cũng vội vàng nói: “Còn tôi nữa, không được phân biệt đối xử, nếu không trong lòng tôi sẽ khó chịu đấy.”

Mọi người cũng đã nói thế rồi, đôi mắt cũng nhìn về phía thư ký Tống đang ăn bánh cảo.

Thư Ký Tống nhai chậm nuốt khẽ và nhướn mày phải lên nhìn mọi người: “Tôi còn chưa có thời gian chắc chắn…ùm, tới lúc đó mọi người hãy thông báo với tôi, tôi thì không thành vấn đề, chủ yếu là để đồng chí Tiểu Tô có cơ hội ăn thêm vài bữa ăn ngon, những đơn vị nhỏ của cô ấy không dễ dàng gì.”

Tô Du trong lòng cười ha hả vài tiếng và nở nụ cười: “Thư Ký Tống quả nhiên là một lãnh đạo tốt, cũng còn biết lo lắng cho chúng tôi.”

Đôi mắt của ba người lập tức nhìn về phía Tô Du, xem ra mối quan hệ giữa Tô Du và thư ký Tống tốt đến thế từ lúc nào chứ.

Thư Ký Tống mặc kệ suy nghĩ của những người khác và tiếp tục nói với Tô Du: “Đồng chí Tiểu Tô, đợi một lát ăn xong chúng ta hãy trò chuyện, hôm qua tôi và Thị trưởng Khâu mới nhắc đến cô đấy, có chút chuyện tôi phải bàn giao cho cô.”

Tô Du khẽ nhếch môi, Thư Ký Tống có lòng tốt như thế mới là lạ đấy, đây là nói cho người khác nghe đấy khiến người ta cảm thấy sức mạnh của người thư ký như anh thật quá lớn mạnh.

Quả nhiên đôi mắt ba người kia lập tức sáng rỡ lên, sau khi nhìn Tô Du bèn quay qua nhìn thư ký Tống.

Thư Ký Chu buột miệng nói: “Thư Ký Tống, có chuyện gì thế? Có chuyện gì mà ở trước mặt chúng tôi lại không tiện nói vậy.”

Thư Ký Tống đang cắn dở cái bánh bao: “Chuyện công việc thôi mà, đồng chí Tiểu Tô đã làm ra thành tích rồi đấy, đợi khi nào mọi người làm ra thành tích thì tôi cũng sẽ nhắc đến mọi người thôi.”

Nghe thấy thư ký Tống nói thế, ba người họ giống như những đứa trẻ nhận được phần thưởng vậy, khuôn mặt họ để lộ ra vẻ vui mừng.

Sau khi ăn cơm xong, thư ký Chu bọn họ đã hẹn với thư ký Tống, lần này nhất định phải hẹn trước và không được lỡ hẹn đấy.

Sau khi nhận được sự đồng ý của thư ký Tống thì họ mới tiếc nuối rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận