Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 182. Mua xe đạp

Chương 182. Mua xe đạp


Nói đến sau cùng, Tô Du nói: “Đại Chí Tiểu Chí, hai em phải cố gắng đấy, đợi tụi em có chút thành tích thì người mời hai em ăn cơm cũng sẽ xếp hàng như thế.”

“Chị, em sẽ cố gắng mà, bên đội giám sát của em cũng nói em rất chăm chỉ.” Tô Tiểu Chí lập tức nói.

Tô Đại Chí nói: “Chị, em cũng rất cố gắng đấy, biểu đăng ký quản lý kho chị dạy em, bây giờ em cũng đang từ từ áp dụng trong công việc rồi.”

“Ừ, đúng lá phải học hỏi, phải cố gắng, đợi một thời gian nữa nhà chúng ta sẽ mua một chiếc xe đạp, sau này lên xuống ca sẽ có xe đạp chạy.”

Hai anh em họ bây giờ hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về những gì Tô Du nói, nghe đến việc mua xe đạp, họ đều rất kích động.

Sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, có một chiếc xe đạp thôi, ai chạy đây?

Tô Du nói: “Chị là một đồng chí nữ, chị sẽ không tranh giành với hai em đâu, tới lúc đó hai em luân phiên nhau lái xe đưa chị lên xuống ca là được rồi.

Nghe thấy Tô Du nói thế, Tô Tiểu Chí kích động đến mức đỏ hết cả mặt mày.

Tô Đại Chí cũng cố nén lại sự vui mừng vì lo lắng sự bất ổn của mình sẽ bị chị cười nhạo.

Nhưng mà Tô Du rất nhanh chóng ý thức được một chuyện: “Đúng rồi, hai người biết lái xe không?”

Tô Đại Chí: “…”

Tô Tiểu Chí: “…”

Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của hai người, Tô Du sờ sờ vào lồng ngực và cố chịu đựng, mặc dù đúng là hơi vô dụng nhưng vẫn có tiềm lực để phát triển.

“Ai học được lái xe trước, sau này chiếc xe sẽ cho người đó lái!”

Không có bằng lái còn muốn làm tài xế sao? Cô không đồng ý!

Sau khi quay về nhà, Tô Lâm đang nấu cơm còn Lưu Mai vẫn chưa về nhà.

Nhìn thấy Tô Du trở về rồi, Tô Lâm vội vàng báo cáo: “Chị, chị dâu vẫn chưa về, chị ấy về nhà mẹ đẻ rồi.”

Tô Du nói: “Sao em biết? Em chọc giận cô ấy sao?”

“Cái gì chứ, em mới không có cái bản lĩnh này, chị ấy tự về đấy, bảo người đưa bức thư đến bảo là tối nay về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chị nói xem như thế có được không?”

Tô Du trợn mắt một cái: “Sao thế, về nhà mẹ đẻ thì làm sao, em còn chuẩn bị sau này kết hôn sẽ cắt đứt hoàn toàn với nhà mẹ đẻ sao? Chị nuôi em lớn như thế, nếu em dám có suy nghĩ như thế thì sau này chị sẽ đánh gãy chân em đấy!”

“…”

“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, đều là người một nhà, phải hòa thuận, Tiểu Lâm à, tính giác ngộ của em phải cao chút.”

Tô Du bỗng chốc chầm chậm nói: “Chị, em biết rồi, em đi nấu cơm đây.”

Đợi Tô Lâm đi rồi, lúc này Tô Du mới nói với Tô Đại Chí: “Một lát hãy nói với vợ em một tiếng, cô ấy đã gả cho nhà họ Tô rồi, trong lòng phải nhớ đến điềm tốt của nhà họ Tô, đừng để nhà mẹ đẻ nói một câu đã chia cắt với chúng ta.”

Tô Đại Chí ngơ ngác nói: “Chị, em biết rồi.”

Bên nhà lão Lưu, Lưu Mai nhận được sự đối đãi rất tốt, trên bàn ăn còn bày thêm vài món cải mặn.

Bây giờ đã bắt đầu vào đông, hoàn toàn không có rau xanh gì để ăn, được ăn chút dưa muối với ổ bánh ngô đã thấy thỏa mãn hệt như ăn mừng năm mới rồi.

Nhất là khi còn có nhiều loại dưa muối, họ cảm thấy thỏa mãn không khác gì khi được ăn thịt vậy.

Gia đình nhà lão Lưu tề tựu trong nhà, cả đám người chen chúc vây quanh một cái bàn. Mẹ Lưu đặt hết món ăn ngon sang chỗ của Lưu Mai. Đối với hành động này, những người khác trong nhà đều không có ý kiến.

Dù sao bây giờ cô em chồng đã là công nhân chính thức rồi. Điều này chứng tỏ tương lai cả đời sau cô ta cũng đều có nguồn thu nhập.

"Mai Tử à, con nói xem bao lâu rồi con không về nhà rồi. Mẹ với bố suốt ngày nhắc đến con đấy." Mẹ Lưu vừa gắp thức ăn cho con gái, vừa nói, "Đây là dưa mẹ vừa mới muối xong, dùng cải trắng để muối đấy, tốn không ít muối ăn đâu. Con nếm thử xem, mẹ vốn định đợi đến Tết mới lấy ra ăn, biết con về mới chuẩn bị đấy."

Lưu Mai ăn hai miếng mà lòng ngây ngất, ngày trước có bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ thế này đâu, miệng vẫn nói, "Mẹ, con bảo mẹ này, loại thực phẩm này nên ăn ít thôi. Chị con bảo ăn ít dưa muối nên nhà con cũng không ăn món này."

"Hạnh Tử nói thế bao giờ đấy, không ăn dưa muối thì còn có thể ăn thịt chắc?"

Lưu Mai kiêu ngạo nói, "Gì chứ, ý con không phải là chị con, mà là chị chồng ấy. Chị cả bên nhà chồng nói thế."

Nghe thấy lời ấy của Lưu Mai, cả nhà đều nhìn cô ta cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

Xem ra thím hai nói không sai chút nào, bây giờ Mai Tử đã bị bỏ bùa rồi.

Chị dâu cả Lưu nói, "Mai Tử, nhà em không ăn dưa muối thì ăn gì?"

"Mấy hôm nay trời lạnh nên ngày nào cũng ăn miến trộn cải thảo xào, thi thoảng còn trộn thêm vài miếng thịt. Hơn nữa, cũng không được ăn mấy ổ bánh ngô cứng rắn như thế này, mà phải nấu cơm ăn chung với hạt ngô, thơm lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận