Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 184. Kẻ ngốc

Chương 184. Kẻ ngốc


Xem ra thím hai nói đúng rồi, Mai Tử thật sự đã bị người nhà lão Tô bỏ bùa rồi. Không chỉ cần cù chăm chỉ ở nhà chồng, mà trong lòng còn luôn luôn nhớ kỹ chị chồng tốt.

Còn chuyện chị chồng Lưu Mai có năng lực hay không, người nhà lão Lưu cũng hiểu rõ, tâm địa đen tối đến nỗi không nhìn thấy màu sắc khác nữa rồi.

Mẹ Lưu nói, "Mai Tử à, nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là người đã kết hôn, trong lòng vẫn phải cân nhắc vài điều."

Lưu Mai càng cảm thấy mất hứng, phụng phịu nói, "Lúc trước thì muốn con về nhà chồng sống hòa thuận, giờ lại nói lời này là thế nào?"

Chị dâu cả Lưu khuyên nhủ, "Mai Tử, em đừng nóng giận, mẹ làm thế cũng vì tốt cho em thôi. Người đã kết hôn rồi phải có ý nghĩ riêng. Đừng thật sự nghe hết theo chị chồng em, mà cho dù nghe thì trong lòng cũng phải tự hiểu, đừng để người ta coi là kẻ ngốc."

Kẻ ngốc? Trong lòng Lưu Mai ngay tức khắc thấy khó chịu.

Kẻ ngốc gì chứ, chị chồng còn khen cô ta thông minh, năng lực làm việc tốt, chuyện quan trọng đều giao cho cô ta cơ mà!

Cô ta cả giận nói, "Em bị coi là kẻ ngốc thì làm sao? Em làm kẻ ngốc mà có thể ở trong nhà lớn, có thể ăn cơm gạo, ăn miến có thịt lợn, còn có thể làm công nhân chính thức. Em thích làm kẻ ngốc đấy!"

Người nhà họ Lưu trên dưa muối và ổ bánh ngô trên bàn, lại cảm thấy không thể phản bác lời này.

Nhìn thấy người nhà mẹ đẻ bị mình trấn trụ, Lưu Mai hừ một tiếng, "Mọi người đừng thêm phiền phức cho con. Chị chồng con đã nói rõ rồi, chỉ cần nghe lời chị ấy thì muốn gì cũng được. Nếu mọi người chọc chị ấy mất hứng, thì con cũng không được sống dễ chịu gì đâu."

Lưu Đại Dũng còn định nói gì nhưng lại bị vợ cản lại. Chị dâu cả Lưu nói, "Mai Tử, thôi, các chị không nói gì nữa. Nhưng sau này có gì tốt, em cũng nhớ đến nhà mẹ đẻ chút nhé. Em thấy nhà chồng được ăn ngon thì lần sau có thể mang ít lương thực về cho nhà mình không?"

Cả nhà đều nhìn Lưu Mai.

Lưu Mai cũng không dám hứa hẹn gì. Quan hệ của chị chồng có thể tùy tiện sử dụng ư? Chị chồng đã nói, quan hệ phải được sử dụng đúng mục đích, giúp người khác thì không giúp được nhà mình nữa.

Lời này rất chí lý, ai bằng lòng giúp người ta mãi chứ. Đặc biệt là... chị chồng cũng sẽ không nghe theo lời cô ta. Trước đây nhà mẹ để làm ầm ĩ dữ dội như thế, ai biết chị chồng có giúp đỡ không chứ.

Thấy cô ta không nói gì, mẹ Lưu mất hứng, nghiêm mặt nói, "Mai Tử à, tuy con đã gả ra ngoài nhưng cũng được cái nhà này luôn lớn, dù thế nào cũng phải nhớ đến nhà mình chứ. Con xem cả nhà mình ngày nào cũng ăn không đủ no đấy. Còn cả chị dâu hai của con đấy, giờ vẫn chỉ đang làm việc tạm thời thôi. Con cũng mặc kệ à?"

"...Nếu con làm được chắc chắn con sẽ quan tâm. Nhưng mà tính khí chị chồng con thế nào bố mẹ cũng biết đấy. Muốn chị ấy hỗ trợ thì khó lắm, trừ phi..."

"Trừ phi gì?" Mẹ Lưu nói.

Cả nhà đều nhìn cô ta.

Lưu Mai nhíu mày nói, "Trừ phi nhà mình phải có thể làm chút chuyện gì đấy cơ."

"..."

...

Buổi tối, lúc Lưu Mai về đến nhà, Tô Du còn đang đọc sách. Cô ta về đến cũng không dám di chuyển, thấy Tô Du liếc cô ta, vội vàng chạy tới, "Chị, em về rồi."

Tô Lâm ở bên cạnh cũng đang đọc sách học tập, nghe thấy cô ta nói thế liền cười, "Chị dâu cả còn biết về nhà à."

Tô Du trừng mắt nhìn Tô Lâm một cái, rồi mới nhìn Lưu Mai, "Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lúc này, Lưu Mai mới gật đầu chuẩn bị đi nghỉ ngơi, song lại cảm thấy dường như đã quên mất chuyện gì đó. Cô ta ngẩn ra một lúc rồi mới xoay người, dè dặt nói, "Chị, người nhà em tìm em để hỏi về chuyện chuyển chính thức. Còn nói gì mà bảo em giúp nhà mẹ đẻ, em không đồng ý. Quan hệ của chúng ta sao có thể tùy tiện sử dụng chứ."

Thấy Lưu Mai tự giác như thế, Tô Du hơi cong môi, "Nói với chị chuyện này làm gì chứ, về nhà mẹ đẻ thôi mà, chị không phải người cổ hủ thế. Đi biết đường về là được rồi, dù sao đây cũng là nhà chồng em. Lòng em hướng về đâu thì mới có thể sống tốt ở đó được."

Lưu Mai liên tiếp gật đầu. "Chị nói đúng. Em toàn tâm toàn ý vì nhà lão Tô chúng ta."

"Ừ, ý thức giác ngộ của em vẫn rất cao, đáng để chị tin tưởng em như thế. Đi nghỉ trước đi, Đại Chí vẫn luôn lo lắng cho em đấy. Còn về người nhà mẹ đẻ của em, có cơ hội, chị sẽ quan tâm." Khi nào có cơ hội? Đương nhiên là lúc cần dùng đến.

Nghe thấy lời hứa hẹn của Tô Du, Lưu Mai vui mừng nhướng mày. "Cảm ơn chị, thế em đi nghỉ ngơi đây. Đúng rồi chị, để em rót ít nước ấm cho chị uống, thời tiết hôm nay lạnh lắm." Rồi sau đó vội vàng đi tìm bình nước ấm.

Tô Du cười cười. Cô rất thích sự thông minh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận