Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 185. Rêu rao

Chương 185. Rêu rao


Trung tuần tháng mười hai, trời bắt đầu có tuyết rơi. Cũng vì tuyết rơi nên công trường cũng phải tạm dừng. Lúc đi, các anh em nông dân này vẫn cảm thấy lưu luyến không rời.

Tuy họ làm công việc đào móng xây nhà ở đây cũng là một việc tốn sức, nhưng lại có tiền lương cao, ngày thường còn có thể tiết kiệm chút đồ ăn mang về cho người trong nhà ăn.

Nếu không vì tuyết quá lớn, dù thế nào bọn họ cũng không chấp nhận trở về.

Cũng may, bên đội công trình kiến trúc đã hứa, chỉ cần tuyết ngừng rơi thì họ sẽ tiếp tục đến đây làm việc. Vậy nên khi quay về, tâm trạng của mọi người cũng khá tốt.

Công việc ở công trường bị tạm dừng, Tô Du cũng rảnh rỗi hơn.

Những chuyện vặt vãnh đã bị Trình Tiểu Lệ và Cao Minh tranh nhau làm. Hàng ngày đều có người quét dọn văn phòng, pha trà, đun nước nóng.

Những công việc khác cũng đã bị cán bộ Điền tranh đi mất. Cuối cùng trái lại là cô không có việc gì để làm.

Song, Tô Du lại cảm thấy rất vui với tình trạng này. Vì cô là người đề xuất kế hoạch này, hơn nữa cô đã thể hiện năng lực quan hệ xã giao trước mặt chủ tịch Tôn, ai cũng không thể thay thế được vị trí của cô. Vậy nên cô dứt khoát thanh thản ổn định bắt đầu tập quen với cuộc sống này.

Uống trà nóng, ngồi bếp sưởi, mùa đông năm nay quá thoải mái.

Vào buổi sáng, chủ tịch Tôn mang theo khí lạnh đầy người vào văn phòng.

Ngồi bên cạnh bếp sưởi vừa sưởi ấm vừa nói chuyện với Tô Du.

"Tiểu Tô à, cô có muốn vào Đảng không, gần đây đang cần kết nạp Đảng viên mới, công xưởng của chúng ta có hai suất đấy. Nếu cô muốn vào Đảng thì tôi sẽ cho cô suất này."

Tô Du vừa nghe, vào Đảng? Vào Đảng làm gì chứ? Đời trước cô chỉ vào Đoàn thôi. Nghe nói vào Đảng phải thường xuyên viết báo cáo tư tưởng gì đó, cô lười làm mấy báo cáo đó, vậy nên không vào.

Dù sao việc làm một trong số các quần chúng nhân dân không đảng phái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Nhưng vào thời kỳ này, dường như việc làm Đảng viên vẫn rất quan trọng...

Bây giờ chủ tịch Tôn có thể không hề do dự mà cho cô suất này, chứng tỏ ông ta đang coi cô là thân tín để bồi dưỡng. "Chủ tịch Tôn, ước mơ của tôi chính là đi theo tổ chức, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, tôi mong muốn được trở thành một Đảng viên ưu tú."

"Tôi biết ngay mà." Chủ tịch Tôn vẻ mặt tươi cười lấy tờ đơn xin vào Đảng trong túi đựng hồ sơ của mình ra, "Cô điền đầy đủ vào tờ đơn này đi. Lúc viết đơn xin vào Đảng nhớ báo cáo tư tưởng của cô một chút. Có tôi đây nộp lên, không ai có ý kiến đâu."

Tô Du vội vàng đứng dậy, nhận lấy bằng hai tay.

"Chủ tịch Tôn, tôi nhất định sẽ báo cáo tư tưởng của tôi thật tốt, làm một Đảng viên tích cực."

Chủ tịch Tôn nói, "Tôi vẫn rất tin tưởng tư tưởng của cô. Đúng rồi, dạo này cô và thư ký Tống không ra ngoài ăn cơm à?"

"Mấy ngày nay đang bận, chúng tôi hẹn vào chủ nhật."

"Ừ. Thế cũng tốt, cô nói một tiếng chuyện cô vào Đảng với thư ký Tống nhé, báo cho cậu ấy biết." Chủ tịch Tôn nói.

"Vì sao thế ạ?"

Tô Du buột miệng hỏi, đang yên đang lành cô rêu rao tin vào Đảng với người ta làm gì chứ?

Chủ tịch Tôn khụ khụ, "Chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với các đồng chí chứ."

"..." Tô Du tức khắc hiểu ngay. Vị lãnh đạo này đang muốn bày tỏ điểm tốt đẹp của mình cho thư ký Tống đây mà. Ông ta tưởng quan hệ giữa mình và thư ký Tống tốt lắm, thậm chí đến trình độ nào đó không thể để người khác biết nên cảm thấy phải đối xử tốt với mình một chút để có thể đạt được tình hữu nghị với thư ký Tống...

Tô Du sờ trán mình, "Lúc ăn cơm tôi sẽ nhắc đến với anh ấy."

Chủ tịch Tôn hài lòng gật đầu.

Với Tô Du, chuyện viết đơn đã trở thành chuyện bình thường như cơm bữa. Sau khi đến thời đại này, cô phát hiện bản thân được rèn luyện rất nhiều chuyện.

Ví dụ như viết đơn từ, ví dụ như tỏ lòng trung thành.

Lúc này đây, hai ưu điểm đó hợp hai thành một, đơn viết xong mà chính bản thân cô còn phải cảm động, càng miễn bàn đến chủ tịch Tôn.

Ngay tức khắc liền ký tên cho cô, rồi sau đó đệ trình lên.

Trước mắt, tổ chức Đảng trong công xưởng là do phía quản đốc quản lý. Sau khi quản đốc Cao ký tên, Tô Du liền trở thành một Đảng viên dự bị vẻ vang.

Sau khi cán bộ Điền nhìn thấy quản đốc Cao ký tên vào đơn xin vào Đảng, suýt chút thì ngất xỉu vì tức.

Người như Tô Du mà cũng có thể trở thành Đảng viên?

Từ bao giờ mà tiêu chuẩn thấp thế?

Cô này mà vào tổ chức thì chắc chắn sẽ là một khối u ác tính trong tổ chức!

Quan trọng là cho dù cô ta nói chuyện này với người khác cũng chẳng có ai tin.

Cán bộ Cao thấy dáng vẻ trợn mắt nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi của cô ta, liếc mắt nhìn cô ta, nói, "Tiểu Điền à, không phải tôi cố ý soi mói cô, nhưng mà cán bộ Tô đối xử tốt với cô như thế, cô cũng phải đối xử tốt với người ta một chút chứ. Nếu không chúng tôi cũng không nhìn nổi nữa đâu. Lần trước cô ấy còn đề cử cô, đến cả chúng tôi cũng không đề cử đâu. Có thể thấy được cô ấy tốt với cô lắm đây. Cô còn thế này là không được đâu nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận