Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 186. Cảm động

Chương 186. Cảm động


Những người khác cũng hùa theo. Một chị lớn nói, "Đúng thế, Tiểu Điền, em như thế cũng không hay lắm."

"Tiểu Tô này thật sự không phải người xấu. Năng lực làm việc giỏi, hơn nữa nghe nói chuyện nhà cho nhân viên công chức lần này cũng do cô ấy nghĩ ra đấy. Giúp chúng ta giải quyết chuyện khó khăn bao nhiêu đấy."

Cán bộ Điền mặt đờ ra, cô ta thế mà lại bị cô lập hoàn toàn rồi!

...

Chủ nhật, Tô Du mặc chiếc áo bông mà mình mới mua, bên ngoài khoác áo choàng Lenin, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề rồi chuẩn bị ra cửa.

Cô còn đặc biệt đội một cái mũ, cuốn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, hơn nữa nhờ được bổ sung dinh dưỡng, cũng không phải lao động vất vả nên khí sắc tốt, trông có vẻ xinh đẹp môi hồng răng trắng.

Thấy bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, cô hà hơi nóng, chỉ vào em trai em gái và em dâu đang ngồi trong phòng, "Nhìn thấy chưa, mấy đứa nhìn thấy chưa. Trời nhiều tuyết như thế, mấy đứa ngôi nhà vây quanh bếp sưởi mà chị còn phải đi chịu rét cóng. Bản thân mấy đứa xem xem chị đã trả giá cho mấy đứa bao nhiêu. Chị đây còn lớn tuổi rồi đấy, đúng là mang vạ vào thân!"

"..." Toàn thể người nhà lão Tô đều đỏ mặt vì xấu hổ.

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, có cần em cõng chị đi không?"

"Không cần, chị không phải người như vậy. Nhưng mà thấy trời lạnh như vậy, không biết người khác có đủ ăn không. Lưu Mai à, nhà mẹ đẻ các em còn có lương thực ăn không?"

Lưu Mai sửng sốt, "Chị..."

Tô Du thở dài, "Thôi, coi như chị chưa hỏi vậy."

Nghe thấy Tô Du nói thế, Lưu Mai nhất thời sốt ruột, "Chị, thiếu lương thực, mỗi ngày trong nhà chỉ có thể ăn no một chút thôi."

"Ừ, chị biết rồi. Hôm nay chị ra ngoài hỏi thử người ta có thể hỗ trợ mang lương thực đến không. Nhưng giá thành không rẻ đâu. Em cũng biết đấy, giờ trong chợ đen giá đã tăng gấp mấy lần so với ngoài thị trường rồi."

Lưu Mai vội ngỏ ý, "Chị, chỉ cần có thể mua được lương thực sống qua mùa đông, đắt một chút cũng không sao." Dạo này, vào chợ đen cũng không mua được lương thực đâu.

Tô Du nói, "Được, chị sẽ giúp chuyện này. Không còn cách nào khác, ai bảo chị là người mềm lòng như thế chứ, không thể nhìn người khác sống không tốt được."

Lưu Mai vẻ mặt cảm động.

Đợi đến khi Tô Du ra ngoài rồi, Lưu Mai vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Chị cả ấy thế mà lại giúp cô ta. Đây quả thực đúng là... Sao cứ cảm thấy mình như chưa tỉnh ngủ ấy nhỉ.

Tô Lâm hừ hừ nói, "Chị dâu cả, không phải em săm soi chị, mà chị cả đối xử với chị đúng thật là không còn gì để nói. Còn giúp người nhà mẹ đẻ chị mua lương thực, đúng thật là không còn gì chê trách đâu đấy."

Tô Đại Chí nói, "Mai Tử à, sau này đối xử tốt với chị cả chút."

"Ừ!" Lưu Mai trịnh trọng gật đầu.

Cô ta cảm thấy tuy chị suy nghĩ hơi nhiều, nhưng thật sự quá tốt với người nhà. Cho dù là người nhà mẹ đẻ của cô ta, cũng tốt như vậy.

Lúc trước bản thân thế mà lại cảm thấy chị đối tốt với nhà mẹ đẻ chỉ vì nhà mẹ đẻ có tác dụng, đúng là nghĩ nhiều rồi.

Bên ngoài, dọc đường đi, Tô Du vừa đi đường vừa tính toán.

Hiện giờ tất cả tài sản trong tay cô đã là hai trăm mười hai. Trong thời đại này, số tiền này cũng xem như có chút của cải rồi.

Nhưng so sánh giữa hai thời đại thì đồ ở thời đại này thật sự quá đắt. Ví dụ như xe đạp chẳng hạn, giá đều ngang giá với một chiếc xe con tiêu chuẩn thấp vào đời sau rồi.

Mùa đông thời này còn lạnh muốn chết. Mỗi ngày cùng đi làm còn phải tự đi, tay lạnh chân cóng.

Cần phải mua xe đạp thôi. Lần này mua lương thực về, mang chút lương thức giúp cho nhà lão Lưu ít nhất có thể kiếm được mấy chục đồng.

Gom đủ ba trăm đồng tiền, không biết có thể kiếm được một chiếc xe đạp không đây.

...

Lúc đến tiệm cơm quốc doanh, người trong tiệm cơm cũng không đông lắm. Dù sao trời lạnh, cũng chẳng có mấy ai ra ngoài ăn cơm. Hơn nữa giờ đã đến hạ tuần, trong tay cũng không còn nhiều phiếu lương thực và phiếu thịt để có thể chi trả để ăn quán ăn hàng nữa.

Tô Du vừa đi vào đã thấy người ngồi ở mép bàn.

Cô đã tính giờ để tới, cam đoan mình sẽ không phải người thứ nhất đến, cũng không phải là người cuối cùng đến. Dù sao với tính tình của thư ký Tống, chắc chắn sẽ là người đến cuối cùng.

Cũng không biết người này học được ở đâu cái thói suốt ngày quan liêu thế, còn bát nháo hơn cả người đã bị ô nhiễm là cô nữa.

"Thật có lỗi, để mọi người chờ lâu rồi." Tô Du vừa vào cửa liền cười nói.

Mọi người nhìn lại, đều hơi sững sờ.

Thư ký Châu cười nói, "Thư ký Tô cũng đến rồi."

Tô Du lại cười nói, "Mọi người tới sớm thế à, thật đúng là ngại quá. Em trai em gái trong nhà không khiến người ta bớt lo, trước khi ra cửa tôi còn phải sắp xếp công việc trong nhà nữa. Trong nhà các anh đều có người trông nom rồi, không thể so với các anh được."

Nói rồi liền đi qua mép bàn ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận