Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 189. Cô đeo khăn đỏ thật sự rất xấu

Chương 189. Cô đeo khăn đỏ thật sự rất xấu


Tô Du vui vẻ nói, "Tôi là người đi theo tổ chức nên giác ngộ phải cao chứ. Tôi đã viết đơn xin vào Đảng rồi, không biết sau này có được vào không."

Nghe thấy đối thoại của hai người, thư ký Châu biết ngay thư ký Tô đã nói ra lời trong lòng của thư ký Tống rồi.

Để công xưởng thép tự đi làm ầm ĩ. Làm to chuyện, bên công xưởng thép chiếm lí, chắc chắn sẽ có người quản lý.

Thư ký Chu cười nói, "Thư ký Tô, cô chọn gia nhập tổ chức là lựa chọn quá chính xác rồi. Đúng rồi, sau này thường xuyên qua ăn cơm nhé."

Tô Du thở dài, "Tôi cũng muốn đến, nhưng mà đây là tiệm cơm quốc doanh mà, người bình thường thật sự không đến được mấy lần."

"Đừng nói thế, trong nội bộ chỗ tôi có mấy tấm phiếu dùng không hết đây, bình thường cô rảnh rỗi thì ghé qua ăn chút nhé." Thư ký Chu nói rồi đưa cho Tô Du một chồng phiếu giấy.

Thư ký Châu nói đùa, "Lão Chu, anh chẳng chịu suy nghĩ gì cả, chúng tôi còn ở đây đấy."

Thư ký Chu nói, "Các anh ở đây cũng vô ích. Tôi đây đang quan tâm đồng chí nữ. Một đồng chí nữ như thư ký Tô phải ăn nhiều chút mới khỏe được."

Tô Du cảm động cất phiếu vào trong túi, "Thư ký Chu, anh đúng là một người không còn gì để chê trách. Đồng chí tốt. Tiệm cơm quốc doanh đúng là đơn vị lớn, đối xử với ai cũng chân thành thế cả."

Thư ký Tống nhếch miệng.

Sau một bữa cơm, tất cả mọi người đều ăn lửng dạ, mà chuyện cũng đã xong xuôi.

Chờ mọi người đi hết, Tô Du lại tán gẫu mấy câu với thư ký Cao. Sau khi nhận được cái gật đầu của thư ký Cao, cô mới vui vẻ ra cửa.

Tuyệt tuyệt tuyệt, lần nào ăn cơm cũng gặt được thành quả. Chẳng trách nhiều người thích đi ăn tiệc lớn như thế.

Ăn xong bữa tiệc này, thịt trên mặt lại tăng mấy lạng.

Vừa mới đi được một đoạn đường, Tô Du chợt nghe thấy tiếng xe đạp. Cô nhìn lại, hiển nhiên là thư ký Tống bọc mình đến kín mít.

"Thư ký Tống, không phải anh đi rồi à, sao lại chạy đến bên này thế?"

Thư ký Tống nghiêm túc nói, "Có chút chuyện cần phải nói với cô."

Tô Du lập tức dỏng tai lên, "Chuyện gì thế?"

"Đồng chí Tiểu Tô, cô đeo khăn đỏ thật sự rất xấu. Sau này đừng đeo nữa."

Nói rồi, anh đạp xe đi mất.

"Thư ký Tống, tôi chỉ có một chiếc khăn quàng cổ như thế, không đeo không được!"

Sau khi gọi xong, nhìn về phía thư ký Tống rời đi, Tô Du hất chân đá đống tuyết ra một bên, hận không thể đá con người thư ký Tống kia.

"Một thanh niên chưa trải sự đời vậy mà lại chẳng ngại bình phẩm người khác có đẹp hay không, dáng vẻ một tên bám váy như anh ta, ở thời đại này ai mà thích chứ!"

Tô Du thốt ra một câu đầy vẻ bực bội, cảm thấy bản thân đôi co với thanh niên này chẳng thú vị tý nào.

Sau đó, chỉnh chu lại khăn choàng cổ màu đỏ của mình.

Nó rất đẹp. Cô cũng muốn bảo Lưu Mai đan cho cô một cái nón.

Lần sau khi ăn cơm sẽ mang cả bộ hoàn chỉnh.

Thư ký Tống tiếp tục đạp xe về nhà. Tuy nói làm thư ký thì không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng một người hay bệnh như anh nghỉ ngơi là rất thỏa đáng. Không phải để anh nghỉ ngơi lại sức, mà là tránh lây nhiễm cho lãnh đạo sau khi tiếp xúc, ảnh hưởng đến công việc của lãnh đạo.

Vừa vào trong nhà, bà Tống đang ngồi bên trong đeo kính lão đọc tài liệu chính trị.

Là một cán bộ lão thành, bà Tống chưa bao giờ từ bỏ việc học hỏi của mình.

"Tiểu Đông à, sao lại ra ngoài rồi. Trời lạnh như thế, con nên nghỉ ngơi."

Thư ký Tống xoa xoa mặt: "Đã hẹn với người ta xong rồi. Không thể không đi."

"Với đồng chí nam hay đồng chí nữ?"

“Nam có nữ có.” Thư ký Tống thành thật đáp.

Nghe thấy có đồng chí nữ, bà Tống mỉm cười nói: "Đồng chí nữ đó làm gì, người như thế nào, học vấn cao không?"

"..." Thư ký Tống vừa nghĩ đến Tô Du, bất chợt rùng mình một cái: “Học vấn không cao, đặc biệt thích ăn ngon. Mỗi lần ăn cơm đều ăn nhiều nhất. Còn thích trang điểm, ăn mặc lòe loẹt. Đặc biệt thích hưởng thụ, muốn mua xe đạp."

Bà Tống nhìn con trai mình, nói: "Tiểu Đông, tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trước đây mẹ không tin, bây giờ thì tin rồi. Là mẹ của con, mẹ phải nhắc nhở con, con nên rèn luyện bản thân mình cho thật tốt, hướng dẫn đồng chí bên cạnh mình, nhớ lúc nào cũng phải nên giản dị."

Thư ký Tống: "..."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con và đồng chí nữ đó thật sự không có gì chứ?"

“Thật sự không có gì!” Thư ký Tống ráng rặn từng chữ, cố gắng đạt được sức thuyết phục mạnh nhất.

Người đó mà là đồng chí nữ sao?

Nghe câu trả lời này, bà Tống cúi đầu xuống, tiếp tục đọc.

Bà ấy cũng chẳng quan tâm quá nhiều đến chuyện của con trai mình. Đứa con này đừng thấy nó nóng tính, thật ra bản thân nó rất có chủ kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận