Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 190. Bênh vực

Chương 190. Bênh vực


Tô Du trở về nhà và được cả gia đình chăm chút.

Ai rót trà thì rót trà, ai đổ nước ngâm chân thì đổ nước ngâm chân. Tô Đại Chí thì chủ động đặt lò sưởi ngay bên cạnh cô. Tô Tiểu Chí thì nướng khoai xong rồi lột vỏ đặt bên cạnh cô.

Tô Du vừa ngâm chân, vừa ăn vừa uống, tâm trạng rất thoải mái.

"Đại Chí, gần đây ráng làm thêm nhiều vải vào."

Tô Đại Chí chẳng nói hai lời, gật đầu đáp ứng.

Tô Du lại nói với Lưu Mai: "Lương thực nhà mẹ em đã đặt xong rồi, bảo bọn họ chuẩn bị tiền. Chị tính thì khoảng năm sáu mươi đồng gì đó. Bọn họ có chuẩn bị được không?"

"Chị, cần phiếu lương thực không? Nhiêu đó thật sự không chuẩn bị được." Lưu Mai nói.

“Phiếu nào cũng được.” Tô Du uống một ngụm nước: “Đều là người thân cả, chị còn có thể ngược đãi bọn họ sao?”

Nghe Tô Du nói thế, Lưu Mai mừng rỡ đến đỏ cả mặt.

Bây giờ vấn đề lương thực nhà nào nhà nấy cũng đều rất khó khăn. Nhà mình nhiều nhân khẩu, người già trẻ nhỏ đều không đủ ăn. Hơn nữa tình trạng này không biết phải kéo dài bao lâu, bây giờ có thể mua được một bao lương thực lớn về, trong lòng đương nhiên là kích động rồi.

Lưu Mai không thể ngồi yên, biết được tin thì lập tức muốn về nhà mẹ báo tin.

Tô Du còn đang mong kiếm được tiền của nhà lão Lưu cho nên đã xua tay đồng ý.

Lưu Mai vừa bước vào trong sân thì nhìn thấy thím Lưu đang đốt lò, hai người đối mặt nhìn nhau.

Thím Lưu vừa định nói, Lưu Mai đã hừ bà ta một tiếng, bỏ đi chẳng thèm để tâm đến.

Thím Lưu: "..."

Khi đến nhà lão Lưu, người nhà họ Lưu cũng đang vây quanh lò sưởi. Nhưng mà chị dâu cả Lưu và anh cả Lưu vẫn chưa về, bọn họ còn đang làm việc ở xưởng. Là công nhân tuyến đầu, bọn họ không thể nghỉ cuối tuần được, lần nào cũng phải thay phiên nhau.

Lần này về nhà Lưu Mai cảm thấy rất tự tin, ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, đừng bận bịu nữa, có chuyện quan trọng muốn nói với các người."

"Ồ." Mẹ Lưu lau tay rồi ngồi xuống bên cạnh bàn. Ngay cả Lưu nhị ca và nhị tẩu cũng vây lại.

Lưu Mai nhìn về phía cửa: "Cha, đóng cửa lại."

Cha Lưu cau mày đóng cửa lại: "Giữa thanh thiên bạch nhật có gì mà không thể cho người ta nhìn thấy."

"Liên quan đến chuyện lương thực, có thể cho người ta nhìn không?"

Lưu Mai hất cằm nói: "Chị chồng con nói, chị ấy có thể giúp chúng ta mua lương thực. Không cần phiếu lương thực, dùng phiếu nào cũng được, nhưng mà tiền phải chuẩn bị đủ, khoảng sáu mươi đồng."

Người nhà ông Lưu bỗng chốc kinh ngạc há hốc mồm.

Mẹ Lưu nói: "Mai à, sáu mươi đồng, nhiều tiền như thế mua được bao nhiêu lương thực?"

Lưu Mai không hài lòng nói: "Mặc kệ là bao nhiêu, dù sao chắc chắn đủ ăn đến năm sau. Chị chồng con nói, nó đắc gấp ba lần trên thị trường. Cũng chẳng khác gì trong chợ đen. Nhưng chợ đen chẳng mua được bao nhiêu, cái này có thể mưa được rất nhiều. Trời tuyết dày như vậy, mẹ ra ngoài mua lương thực, xem thử có thể bán được bao nhiêu."

Quả thật là như thế.

Chợ đen thì không dễ mua. Bây giờ không như ngày xưa nữa.

Đắt thì đắt hơn một chút, nhưng người ta có thể mua giùm được, thì đã giúp ích rất nhiều rồi.

“Mai à, chị chồng em sao lại giúp chúng ta?” Anh hai Lưu Đại Cường hỏi.

"Con người chị chồng em rất tốt." Lưu Mai nhìn bọn họ một lượt: “Cho nên nói, sau này đừng có nói chị chồng con không tốt nữa. Con còn chưa nói, chị ấy đã giúp rồi. Mọi người nói có phải tốt không."

Chị dâu hai nói: "Mọi người nói cô ta có phải đang kiếm tiền không."

“Bịch” Lưu Mai trực tiếp vỗ bàn đứng lên: “Nói như thế thì thôi đi, tôi quay về nói chị chồng không cần phải mua nữa. Không chừng giúp người ta mua đồ còn gặp chuyện."

Người nhà họ Lưu bỗng chốc sững sờ, mẹ Lưu an ủi nói: "Ây dô, sao lại tức giận rồi. Chị dâu em không biết ăn nói, em đâu phải không biết. Nếu đổi lại là chị dâu cả thì sẽ không nói những lời này đâu."

Chị dâu hai: "..."

"Dù sao chị chồng tôi cũng nể mặt tôi mới giúp. Nếu mọi người không tin, thì tôi không quản nữa." Lưu Mai tức giận nói, cô ta có lòng nghĩ cho nhà mẹ, còn bị trách móc. Đúng thật là.

Ông Lưu nhìn chằm chằm con dâu, rồi nói với con gái mình: "Con gái, chúng ta chắc chắn tin con rồi. Chị chồng con rất tốt với chúng ta, chúng ta đều ghi nhớ."

Nghe người cha trụ cột gia đình của mình nói thế, trong lòng Lưu Mai cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy cô ta là con gái của nhà họ Lưu, nhưng cũng là con dâu của nhà họ Tô.

Chị cả một lòng lo cho gia đình, khoan nói không biết là có đang kiếm lời hay không, cho dù có kiếm lời đi chăng nữa, cũng là vì nhà họ Tô. Nếu không phải chị cả kiếm tiền, nhà làm sao mua, đồ đạc sắm sửa như thế nào.

Tiền của nhà mẹ cũng đâu lọt vào túi của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận