Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 192. Chị nhà mình đúng là có bản lĩnh

Chương 192. Chị nhà mình đúng là có bản lĩnh


Tô Du mỉm cười nói: "Không sao không sao, nếu họ có năng lực này, ngược lại chị càng thấy vui. Công xưởng chúng ta phải phát triển, cần có lớp trẻ tài năng tiếp sức. Tiểu Phương à, em cũng phải học hỏi, tranh thủ tiến bộ."

Nghiêm Tiểu Phương nói: “Bây giờ ủy viên Trương cũng rất chiếu cố em. Ủy viên Hồ cũng đã sắp xếp mọi việc cho em. Ngược lại là cán bộ Lâm kia, ủy viên Hồ và ủy viên Trương đều không thích cô ta, không sắp xếp việc gì cho cô ta cả."

"Đây là do cô ta không chủ động trong công việc. Cho nên chúng ta không cần lo cái gì cả, đều phải tích cực chủ động. Chúng ta làm gì, lãnh đạo sẽ không nói, nhưng bọn họ luôn chú ý đến. Tiểu Phương, em tranh thủ sau này làm lãnh đạo đi."

“Em không dám nghĩ, giống như năm mới sau khi được chia nhà thì em chuẩn bị kết hôn rồi.” Nghiêm Tiểu Phương tràn đầy vui mừng. "Nói tới đều là nhờ vào chị cả."

Sau đó cô ấy nhìn Tô Du: “Chị Tô Du, khi nào chị mới tìm đối tượng kết hôn đây, bây giờ chị xuất sắc như thế, có gì mà không tìm được chứ, cũng sắp bắt đầu nghĩ đến rồi."

Tô Du nói: "Chuyện này à, chị vẫn đang xem thử. Loại chuyện chung thân đại sự này không nên gấp gáp." Cô vẫn phải học đại học, tốt nghiệp đại học cũng phải mất thời gian rất lâu. Quan trọng là trước mắt vẫn chưa nhìn thấy ai thích hợp.

"Chị Tô Du..." Nghiêm Tiểu Phương cũng định hỏi Tô Du có phải còn nghĩ đến chuyện Ngô Quốc Chí không, nhưng lại rất khó mở miệng hỏi.

Cô quyết định sau này đợi đến khi gặp được đối tượng tốt, nhất định phải lưu ý giùm cho chị Tô Du.

Chuyện tìm đối tượng, Tô Du không vội. Trong lòng cô cảm thấy quan trọng nhất vẫn là mua xe đạp.

Mấy ngày rảnh rỗi này, cô cũng làm không ít việc. trao đổi một số vải vóc cho mấy người thư ký Cao. Không chỉ cung ứng cho thư ký Cao, ngay cả những người mà mấy người thư ký Cao quen cũng muốn một ít, cứ như thế, không chỉ tiền vải có thể kiếm được hơn năm mươi đồng. Đợi lương thực nhà lão Lưu đến rồi, tiền của nhà lão Lưu cũng sẽ về tay.

Như thế có thể mua được xe đạp rồi.

Tiền lương sẽ được trả vào cuối tháng. Trong tay vẫn còn một số tiền để dùng. Dù sao cũng đã mua nhà, mua xe, trong nhà còn có lương thực để ăn. Cơ bản cũng không còn chỗ nào cần tốn tiền nữa.

Haizz, cuối cùng cũng có được cuộc sống có nhà có xe rồi.

...

Cuối tháng mười hai, tuyết bỗng thưa dần. Tô Du cũng nhận được tin nhắn từ chỗ thư ký Cao bảo cô đi lấy lương thực.

Buổi tối về nhà, Tô Du thông báo với Lưu Mai: “Lương thực đến rồi. Tiền nhà mẹ em đã chuẩn bị hết chưa, nếu chuẩn bị xong rồi, ngày mai đến công xưởng tìm chị. Giao tiền rồi, buổi chiều đi lấy lương thực. Bảo bọn họ chuẩn bị dây thừng đòn gánh."

Nghe được tin này, Lưu Mai vui mừng khôn xiết.

Ây yô, chị nhà mình đúng là có bản lĩnh, nói mua được lương thực thì mua được lương thực ngay. Lần này cô ta có thể nở mặt nở mày với nhà mẹ rồi.

Tô Du nhìn bộ dạng vui mừng của cô ta, điềm nhiên nói: "Mai à, vì nể tình em, chị mới giúp nhà mẹ em một tay. Nhưng chị cũng không thích qua lại với loại họ hàng không thích nói đạo lý. Em đó, nói rõ ràng với nhà mẹ em, nếu bọn họ không xem nhà họ Tô chị là người thân, thì lần này cũng là lần cuối cùng chị giúp họ."

Lưu Mai vội vàng thể hiện sự trung thành của mình: “Chị, cha em nói, chị giúp đỡ gia đình em, bọn họ đều ghi nhớ cả."

Tô Du cầm chiếc cốc tráng men lên nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục nói: “Chị cũng không mong là họ nhớ, đừng nói xấu sau lưng chị là được rồi. Chị biết bọn họ chắc chắn tưởng rằng là chị đang kiếm tiềm. Những thứ khác không cần nói nhiều nữa, chị chỉ là vì số lương thực này mà mời người ta ăn một bữa ngon, tốn bao nhiêu tiền, chị cũng không nói. Liên quan đến thứ này, dùng một lần bớt một lần. Mua cho nhà họ Lưu rồi, nhà họ Tô tụi chị sau này phải làm sao? Đây không phải chuyện tiền là có thể nói rõ ràng được."

Tô Lâm nghe xong liền trở nên lo lắng: “Chị, không nên mua giùm nhà họ Lưu!"

Tô Đại Chí cũng nói: “Chị ơi, sau này chị đừng quan tâm đến chuyện đó nữa.” Sau đó anh ta xụ mặt nhìn Lưu Mai: “Mai Tử à, sau này chuyện nhà họ Lưu các người đừng tìm chị nữa. Trong nhà khó khăn như thế, cũng không thấy người ta giúp đỡ gì."

Tô Du thở dài: “Chỉ sợ là mình làm việc tốt, còn bị người ta mắng sau lưng."

Lưu Mai tức đến hai mắt đỏ hoe, trong lòng vẫn thấy hổ thẹn. Cô ta biết người nhà mình quả thật có hơi hẹp hòi: “Chị, em đảm bảo nhà mẹ sẽ không dám nói cái gì đâu. Em đều một lòng hướng về nhà họ Tô mà, chắc chắn sẽ không để người ta nói xấu nhà họ Tô."

Tô Du nhìn cô ta một cái: “Ừm, chị vẫn tin em, nếu không cũng không bồi dưỡng em rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận