Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 193. Mất giá

Chương 193. Mất giá


Tô Lâm hung hăng nhìn Lưu Mai. Cô ta không hiểu, sao chị lại tốt với chị dâu cả như thế chứ.

Bị Tô Du mỉa mai một trận, ngày hôm sau Lưu Mai liền đến thông báo cho nhà họ Lưu, lại bị người bên nhà mẹ mắng cho một trận nữa. Thêm mắm thêm muối vào chuyện Tô Du mua lương thực khó khăn nói lại một hồi. Cuối cùng kích động nói: "Nhà họ Tô ban đầu gặp khó khăn, không làm phiền các người, bây giờ giúp các người, nếu ai còn nói chị chồng tôi một câu không tốt nữa, sau này tôi cũng sẽ mặc kệ không quản chuyện mấy người nữa."

Người nhà họ Lưu bị nói không ngóc đầu lên được.

Chị dâu cả Lưu lập tức nghĩ, nhất định phải mua chút đồ đến nhà bày tỏ lòng cảm kích.

Buổi chiều Tô Du tan làm, cô nhìn thấy hai anh em nhà họ Lưu và cô con dâu đang đứng ở bên ngoài công xưởng đợi.

Lần này là vì chuyện vận chuyển lương thực, cho nên bốn người họ đều được bảo tới.

Nhìn thấy Tô Du bước ra, hai anh em khá ngượng ngùng, vẫn là chị dâu cả Lưu và Tô Du bước ra chào hỏi trước.

Tô Du điềm nhiên nói: Bỏ đi, tôi cũng là vì nể mặt Mai."

Chị dâu cả Lưu mỉm cười tươi rói, lại chào hỏi Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí, Tô Tiểu Chí không đáp lại, vẫn là để Tô Đại Chí nói: "Chị dâu, lần này chị em tốn rất nhiều sức lực, mùa đông còn phải chạy ngoài đường."

"Biết biết, tôi có chuẩn bị mấy phiếu thịt, còn đang định đi mua thịt tặng cho mọi người này."

Nghe thấy mấy chữ phiếu thịt, Tô Du liền nhướng mày: "Được rồi, chuẩn bị tiền xong chưa, tôi phải đi lấy lương thực rồi."

“Vâng vâng vâng, tôi có mang tiền rồi.” Chị dâu cả Lưu vội vàng lấy từ trong túi ra sáu mươi đồng. Đối với bọn họ mà nói, món tiền này không phải nhỏ. Nhưng so với lương thực, thì lại không đau xót bằng.

Tô Du gật đầu trước mặt bọn họ, đếm kỹ càng, mới hài lòng nói: “Được rồi, mau đi thôi. Bên này người ta vẫn còn đang đợi."

Chị dâu cả Lưu vội vàng gật đầu, sau đó vẫy tay, dẫn theo những người khác của nhà họ Lưu đi theo Tô Du để chuyển đồ đạc.

Khi đến công ty vận chuyển, thư ký Cao vẫn đang đợi, thấy Tô Du đến, anh ta lập tức đưa cô vào phòng bảo vệ lấy lương thực.

Người nhà họ Lưu nhìn thấy ba túi lương thực ở phòng bảo vệ, hai mắt đỏ cả lên.

Đúng là nhiều lương thực thật. Nhiêu đây tích trữ ăn dần, cũng có thể ăn tới mùa xuân năm sau!

Nhìn lương thực bây giờ còn thích thú hơn là nhìn tiền. Lúc gánh lương thực, càng thêm kích động đến mức sức lực dùng không hết, thoáng chốc đã vác cả bao lương thực lên vai.

Tô Du vẫy tay bảo người nhà họ Lưu đi, còn mình thì ở bên này nói chuyện với thư ký Cao: “Thư ký Cao, lần này tôi thực sự cảm ơn anh."

Thư ký Cao không còn vẻ lạnh lùng thờ ơ như lúc đầu, lúc này mới nở nụ cười: “Thư ký Tô, cô quá khách sáo rồi. Thân thiết như vậy rồi, có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp."

Tô Du xúc động nói: "Xem ra, bạn của thư ký Tống đều rất trọng nghĩa khí nhỉ, đây gọi là gần đèn thì rạng."

"Thư ký Tô, gần đây cô không gặp thư ký Tống sao. Bên tôi vẫn còn một bữa cơm, gần đây có hẹn với thư ký Tống, nhưng anh ta vẫn không rảnh, cũng không biết khi nào mới có cơ hội ăn cơm."

Tô Du thầm nghĩ làm gì mà không có thời gian, đây gọi là nhèm cho người ta thèm. Dễ hẹn như thế, chẳng phải khiến thư ký Tống người ta mất giá sao?

Miệng vẫn tiếp tục khuyên: "Dạo này tôi bận học trong nhà máy, không có thời gian liên lạc với cậu ta. Nhưng mà cơ hội nhiều mà, cậu ta còn đồng ý mua xe đạp cho tôi. Đến lúc đó tôi giúp anh hẹn cậu ta thử xem."

Nghe Tô Du nói vậy, trong lòng thư ký Cao cũng được thả lỏng.

Trước đây công ty vận chuyển có hơi đắc ý quên mình, cho nên tung hoành trong ủy ban thành phố mấy ngày. Hôm đó sau khi được thư ký Tống nhắc nhở, anh ta mới cảm thấy chuyện này quả thật là đã làm không tốt, cho nên quay về nói với lãnh đạo. Lãnh đạo bây giờ cũng không dám đến chỗ ủy ban thành phố nữa, chỉ là bảo anh ta nghe ngóng một chút suy nghĩ hiện giờ của ủy ban như thế nào.

Các thư ký lãnh đạo thành phố khác đều là những người già dặn, tính tình điềm đạm, chỉ có thư ký Tống thỉnh thoảng mới chịu tiếp xúc với đơn vị của họ.

"Thư ký Tô, việc này cô nhất định phải giúp tôi."

“Chắc chắn rồi.” Tô Du nói một cách bảo đảm. Thư ký Tống thích ăn như vậy, ra ngoài ăn chỉ là chuyện sớm muộn.

Trên đường trở về, người nhà họ Lưu đều không dám nhìn Tô Du, chỉ có chị dâu cả Lưu thi thoảng lại liếc mắt nhìn cô.

Trước đây bọn họ vẫn chưa phát giác, vừa nãy nhìn Tô Du nói chuyện với cán bộ của đơn ị lớn đó, hai người trông có vẻ rất thân thiết. Tô Du lại chẳng có thái độ căng thẳng nào hết. Bọn họ đột nhiên phát hiện, người chị chồng này của Mai thật sự đã khác đi rồi. Không giống bọn họ nữa, thật sự trở thành lãnh đạo rồi. Nhìn khí phái, năng lực này, nhà họ Lưu chẳng có người thân nào như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận