Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 194. Lấy lòng

Chương 194. Lấy lòng


Chị dâu cả Lưu bất giác lấy lòng, nói: "Chị cả nhà thông gia à, lần này cũng nhờ chị giúp đỡ. Thế thì, ngày mai cả nhà chúng tôi nhất định sẽ đến tận nhà cảm ơn chị."

"Thôi bỏ đi. Ngày mai tôi không ở nhà, phải ra ngoài tìm người mượn phiếu thịt. Mây ngày trước vì số lương thực này mà dùng hết rồi. Mấy ngày nay phải cùng cán bộ quan trọng ăn cơm, không biết phải đi đâu lấy phiếu đây, cô nói tôi vì nhà họ Lưu các người mà trả giá nhiều không?"

"..."

Chị dâu cả Lưu vội vàng lấy trong túi ra tờ phiếu thịt đã chuẩn bị sẵn: “Chị cả thông gia, tôi định đi mua thịt rồi trực tiếp đến nhà chị. Bây giờ nghe chị nói vậy, tôi thấy hay là đưa phiếu thích hợp hơn. Các người muốn dùng thế nào cũng được."

Tô Du đẩy ra: “Như vậy sao được chứ?"

"Không có gì phải ngại cả. Chị giúp chúng tôi nhiều như thế mà." Chị dâu cả Lưu đẩy lại cho cô.

Lúc này Tô Du cũng không từ chối, mà là nhận lấy rồi thở dài nói: "Haizzz, xem ra nhà họ Lưu các người cũng không phải là không dễ hòa thuận. Con người tôi không thù dai, thích gia hòa vạn sự hưng. Đừng gây sự nữa. Nếu còn gây sự, sau này tôi sẽ coi như là bớt đi một người thân thích, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức."

Chị dâu cả Lưu nói: "Chắc chắn không gây sự nữa, đều là người nhà cả, gây cái gì chứ?" Chủ yếu là cũng không dám gây sự, người ta quen biết nhiều người như thế, nếu có quen biết với lãnh đạo xưởng phân bón thì phải làm sao?

Tô Du nở nụ cười hài lòng: “Được, vậy tôi xin nhận người nhà họ Lưu làm thân nhân, năm mới Tết đến, cũng thường xuyên ghé thăm qua lại đấy."

Trở về nhà, Tô Du bắt đầu tính toán lại sổ sách.

Số không cũng dần tăng lên, tổng cộng cũng được ba trăm đồng rồi.

Chỉ chờ phiếu xe đạp của thư ký Tống nữa.

Tiếc là đợi đến một ngày trước nguyên tiêu cũng không thấy điện thoại của thư ký Tống gọi tới.

Tô Du tỏ vẻ không vui. Có lẽ là cố ý không mua, suy cho cùng ngày đó thư ký Tống hình như không vui lắm, còn lấy cô ra trút giận.

Cô cau mày thật chặt.

Điện thoại không gọi được, như thế thì bản thân chủ động quá. Đến lúc đó liệu thư ký Tống có yêu cầu nào khác không nhỉ.

Nếu là ăn cơm vẫn tốt, quan trọng là sợ anh lại muốn làm khó. Con người keo bủn xỉn như vậy rất khó đối phó.

Chủ tịch Tôn đi dạy về, trên mặt có chút mệt mỏi: “Tiểu Tô, sao nhìn cô không vui thế."

Tô Du nhìn thấy chủ tịch Tôn, đột nhiên mỉm cười: “Chủ tịch Tôn, không phải tôi không vui, tôi đang nghĩ, chúng ta đã bận rộn một năm nay, có phải nên đến công đoàn thành phố làm tổng kết một năm không. Báo cáo công việc suốt một năm của chúng ta."

"Tổng kết?"

"Đúng thế, năm nay chúng ta làm không ít việc, lấy từng việc ra xem, có thể không khiến người khác chú ý. Nhưng nếu chúng ta tổng kết chúng lại, để lãnh đạo đọc qua, thì hiệu quả sẽ khác. Hơn nữa ngày mai là tết nguyên tiêu, giao nhau giữa cuối năm và đầu năm, thời gian vừa đúng lúc."

Chủ tịch Tôn suy nghĩ một lúc, rồi lo lắng nói: “Như vậy cũng tốt, chỉ là, tôi chưa từng viết báo cáo tổng kết."

"Trong đầu tôi đều đã lên đề cương sẵn cho ngài rồi, đợi lát nữa là viết xong thôi, chiều nay chúng ta có thể đi làm báo cáo."

Nghe thấy Tô Du chu đáo và chuẩn bị tốt như vậy, chủ tịch Tôn vô cùng hài lòng.

Thư ký Tiểu Tô này đúng là không có gì để nói. Bất cứ lúc nào cũng luôn suy nghĩ cho lãnh đạo.

Thật sự là Tô Du không hề khoe khoang, đối với cô mà nói chuyện tổng kết công việc tuyệt đối chỉ là một chuyện nhỏ.

Trước kia cô đã xem qua đủ mọi loại hình thức tổng kết, ngày đó cô chính là chuyên môn xem tổng kết để cho người ta lựa chọn, lần này tự mình viết cũng viết rất thuận tay.

Chỉ trong thời gian một buổi sáng ở chỗ ngồi, cô đã tóm tắt khái quát một vài chuyện quan trọng của chủ tịch Tôn.

Không ngừng viết những chuyện phải làm, con viết ra những thành quả nào có thể đạt được sau khi đã xong công việc.

Đợi đến lúc giữa trưa sau khi đi làm, chủ tịch Tôn nhìn phần báo cáo tổng kết cô đang cầm trong tay, đọc đến mức cực kỳ hài lòng.

"Chủ tịch Tôn, ngài có muốn chép ra một bản khác không, đích thân ngài viết sẽ có lòng thành hơn."

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Tô Du, chủ tịch Tôn cảm thấy đồng chí này thật đúng là quá ngay thẳng.

Rõ ràng này là do cô viết, thế mà còn để cho bản thân ông ta sao chép một bản. Đây là một công lao tuyệt đối cho bản thân cô đấy.

"Tiểu Tô à, thật ra như vậy cũng không có việc gì, dù sao cái này quả thật là do cô tự viết."

Tô Du lắc đầu nói: "Chủ tịch Tôn, tôi là thư ký của ngài, tôi viết phần tóm tắt này chính là những công việc bình thường với ngài. Chỉ động tay mà thôi, điểm quan trọng vẫn là ngài ạ. Nếu ngài để cho tôi nhận công lao viết bài tóm tắt, sau này tôi có thể thấy xấu hổ không tiếp tục làm việc cho ngài nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận