Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 197. Cầm giày chặn lại!

Chương 197. Cầm giày chặn lại!


Nhìn cái miệng Tô Du vẫn luôn lúc đóng lúc mở, lúc này thư ký Tống chỉ có một ý nghĩ, cầm giày chặn lại!

Anh vô lực nói: “Được rồi, vậy ngày mai đi ăn cơm đi. Nhưng đồng chí Tiểu Tô này, ngày mai ăn cơm cô đừng mặc trang phục thế này nhé, nhìn đau mắt lắm. Bây giờ quần chúng nhân dân ở đây đều phấn đấu gian khổ, cô lại ăn mặc lòe loẹt như vậy, không thích hợp đâu.”

“...” Tô Du sờ cái mũ của mình, cười nói: “Thư ký Tống, nhà tôi nghèo, tôi cũng không còn cách nào. Không dối gạt anh, cái mũ len này là trước đây cha mẹ tôi để lại, những năm nay tôi còn không nỡ dùng đấy.”

Thư ký Tống một hơi uống cạn nước trong cốc sứ, trên cốc còn có mấy chữ “Vì phục vụ nhân dân” rất bắt mắt.

Anh cảm thấy nếu mình không uống hết cốc nước này, cơn tức giận trong lòng khó mà nén xuống được.

Chủ tịch Tôn vẻ mặt tươi cười đi ta từ trong phòng làm việc công đoàn.

Thấy thư ký Tống và Tô Du đang nói chuyện, ông ta cũng cười đi tới: “Thư ký Tống cũng ở đây à.”

Thư ký Tống liếc nhìn chủ tịch Tôn: “Đồng chí Thụ Xuân, hôm nay ông tới làm tổng kết à?”

“Đúng vậy, sắp hết năm nay rồi, cũng phải tới báo cáo công việc một chút.” Nghĩ đến quan hệ tốt của Tô Du và thư ký Tống, ông ta lại nói: “Nói tới thì, vẫn là Tiểu Tô giúp tôi chuẩn đầy đủ rồi. Đồng chí Tiểu Tô này đúng là không nói nhiều mà làm việc rất có năng lực, cũng rất tỉ mỉ.”

Thư ký Tống nhất thời híp mắt nhìn về phía Tô Du.

Tô Du: “... Đây là đều trách nhiệm của tôi.”

Thư ký Tống cười một tiếng, nói với chủ tịch Tôn: “Tôi còn bận chút việc, không thể ở đây với hai người nữa, đi trước đây.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Tô Du nói: “Thư ký Tống, nói được làm được, phải nhớ cuộc hẹn của chúng ta nhé.”

Thư ký Tống chỉ khoát tay cũng không quay đầu lại.

Chủ tịch Tôn nhỏ giọng nói: “Cô và thư ký Tống hẹn gì vậy?”

Tô Du mặt không đổi sắc nói: “Không phải ngày mai không đi làm sao, tôi có mấy vấn đề trong công việc muốn thư ký Tống chỉ bảo một chút.”

“Ồ...” Chủ tịch Tôn ra vẻ đã hiểu.

Nhìn ông ta như vậy, Tô Du biết ông lãnh đạo này lại nghĩ sai rồi. Cũng không biết người lạnh đạo này nghĩ thế nào, ngày ngày theo dõi chuyện của cấp dưới.

“Chủ tịch Tôn, thật sự không có gì, tôi và thư ký Tống chỉ ăn một bữa cơm, những người khác cũng đi cùng nữa.”

“Ừ.” Chủ tịch Tôn gật đầu.

Khi trở lại xưởng, cũng đã sắp tan sở. Những người khác trong công đoàn cũng rất hâm hộ chuyện Tô Du được đi làm tổng kết với chủ tịch Tôn.”

Ủy viên Hồ bảo Nghiêm Tiểu Phương mời Tô Du tới phòng làm việc công đoàn, muốn hỏi rõ công đoàn có phải cung cấp cho Chủ tịch Tôn một bản tóm tắt công việc hay không.

Tô Du nói: “Điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng công việc, tôi nghĩ làm tổng kết cũng rất tốt.”

Ủy viên Hồ và ủy viên Trương cũng hiểu ý này của cô, vì vậy hai người cũng chuẩn bị viết tổng kết công việc.

Tô Du còn đích thân chỉ bảo bọn họ phải viết như thế nào mới tốt.

Cô là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Tôn, bây giờ có thể nói là tâm phúc, cho nên ủy viên Hồ và ủy viên Trương vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ lời cô nói. Tô Du nói sao, bọn họ sẽ chuẩn bị viết như vậy.

Cho đến khi tan ca, Tô Du mới nói xong hết, sau đó chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình để thu dọn đồ đạc về nhà.

Mới ra khỏi phòng làm việc công đoàn, cán bộ Lâm đã đuổi tới.

Tô Du phát hiện, bây giờ khí sắc của cán bộ Lâm còn kém hơn so với trước kia, trước kia là không thèm quan tâm đến ai, bây giờ nhìn lại như bị người ta xa lánh.

Cán bộ Lâm nghiêm mặt nói: “Tiểu Tô, gần đây cô đi theo chủ tịch Tôn, đúng là nở mày nở mặt đấy nhỉ.”

“Đúng vậy, chuyện này cũng may là nhờ có chủ tịch Tôn chỉ bảo và tin tưởng.” Tô Du cảm khái nói.

Cán bộ Lâm mặt đầy khó chịu: “Tiểu Tô, bây giờ trong lòng tôi thật ra đang vô cùng hối hận, ban đầu sao không kiên trì một chút, cô nói, nếu vậy bây giờ tôi cũng không đến nỗi thế này.”

Tô Du mặt đầy kinh ngạc: “Cán bộ Lâm, cô sao vậy? Không phải bây giờ cô rất tốt sao?”

“Gì chứ? Công việc cô để lại cho tôi đã dần dần bị đám ủy viên Trương thu hồi, phân cho Nghiêm Tiểu Phương rồi. Ngày nào tôi cũng là người làm việc lặt vặt.”

Tô Du lập tức không đồng ý: “Cô đừng nói nhảm, làm việc vặt gì hả? Bất kỳ công việc gì cũng đều vinh quang, đều có ý nghĩa to lớn.”

“Tôi biết, nhưng bây giờ tôi thật sự cảm thấy không được như xưa. Tiểu Tô, cô có thể giúp tôi một chút được không. Cô xem, bây giờ hôm nào chủ tịch Tôn cũng dạy công nhân, trong lớp phải có người điều phối. Trình Tiểu Lệ và Cao Minh còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, chắc hẳn họ không thể làm tốt công việc này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận