Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 198. Thế kiềng ba chân

Chương 198. Thế kiềng ba chân


“Cán bộ Lâm, cô đừng nói vậy.” Tô Lâm mặt đầy đau buồn: “Tôi không ngờ bây giờ cô lại ôm suy nghĩ này. Lúc trước cô hãm hại tôi thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn hãm hại người khác...”

Cán bộ Lâm lập tức chấn động, không dám tin nhìn Tô Du: “Cô nói gì, tôi hãm hại cô khi nào.”

Tô Du sâu kín nhìn lên trời: “Thật ra trước đây cô đã cướp công việc của tôi hai lần, tôi cũng phát giác ra, thậm chí mọi người cũng đã nhắc nhở tôi. Nhưng cô có biết, tại sao tôi biết rõ vẫn nhảy vào hố lửa này không?”

Cán bộ Lâm mặt đỏ tới tận mang tai, nói: “Tiểu Tô, cô, cô đừng nói người ta nói láo, tôi không hề...”

“Có phải nói láo hay không tôi không biết, tôi chỉ muốn nói cho cô biết cảm nhận của tôi thôi. Tôi cũng không phải là một kẻ ngu. Trước kia tôi đồng ý với cô là bởi vì tôi tự tin. Tôi cảm thấy cho dù là công việc gì, chỉ cần nghiêm túc, chăm chỉ làm việc thì sẽ có ý nghĩa cho sự tồn tại của chúng ta. Cô xem, sự thật đã chứng minh suy nghĩ này là đúng. Cho nên cán bộ Lâm cô đừng nghĩ muốn công việc khác nữa, giữ chặt những thứ đã có trong tay, làm thật tốt bổn phận của cô, sớm muốn cũng có ngày cô thể hiện được giá trị bằng chính năng lực của mình.

Cô vỗ bả vai cán bộ Lâm: “Tôi thật lòng hi vọng cô có thể có lòng tin như tôi.”

Cán bộ Lâm xấu hổ nói không nên lời: “Tiểu Tô...”

“Gọi tôi cán bộ Tô đi, chủ tịch Tôn cũng gọi tôi Tiểu Tô, ủy viên Trương và ủy viên Hồ cũng gọi tôi Tiểu Tô, cô cũng gọi như vậy, người khác nghe sẽ cảm thấy cô cao ngạo.”

“Cán bộ Tô, trước kia tôi quả thật có giở chút thủ đoạn... tôi, tôi cũng không biết nói sao.” Cán bộ Lâm cúi đầu.

Tô Du khuyên: “Vậy thì không cần nói nữa, phấn chấn lên, tranh thủ để sau này có thể tiến thêm một bậc đi. Đúng rồi, tôi nói cho cô biết một vài sở thích bình thường của chủ tịch Tôn, cô cũng chú ý một chút đi. Cô xem tại sao đám Trình Tiểu Lệ lại có thể đi giảng bài cùng chủ tịch Tôn, đó là bởi vì bọn họ luôn chủ động. Cô cũng đi theo học tập một chút, sau này nhất định lại có thể được trọng dụng.”

Cán bộ Lâm mím môi gật đầu. Cán bộ Tô thật sự là một người tốt bụng.

Chẳng trách chủ tịch Tôn lại tin tưởng cô như vậy. Cán bộ Tô thật sự là một người tốt bụng, cũng chỉ có người như vậy mới có thể được lãnh đạo tin tưởng.

Sau khi dặn dò cán bộ Lâm xong, lúc này Tô Du mới ung dung đi về phía phòng làm việc. Trong lòng thầm nghĩ, thế kiềng ba chân hình thành rồi, sau này phải làm việc nghiêm túc hơn nữa.

Tránh để hai người trẻ tuổi Trình Tiểu Lệ và Cao Minh đắc ý vênh váo.

...

Ngày hôm sau, ngày 1 tháng 1 năm 1960, Tết Nguyên đán.

Ngày này có ý nghĩa khá quan trọng đối với Tô Du, thời kỳ ba năm khó khăn cuối cùng cũng đã trôi qua một năm rồi.

Có nghĩa là quần chúng nhân dân đang tiến gần hơn một bước tới cuộc sống tốt đẹp.

Cũng có nghĩa là cô sắp trở thành tầng lớp trung lưu có nhà có xe rồi.

Sáng sớm, Tô Du đã bắt đầu sửa soạn ăn mặc ở nhà.

Dẫu sao cũng là nhờ vả người ta, Tô Du cũng nhận thức rõ được bổn phận của mình, mặc dù đối với thẩm mỹ quan của thư ký Tống không thể gật bừa, nhưng Tô Du vẫn quyết định thay quần áo.

Nếu không đúng là không nể mặt thư ký Tống.

Đối với loại người hẹp hòi này, đặc biệt là lãnh đạo hẹp hòi, nhất định không thể đối đầu với anh, bởi hoàn toàn là lãng phí thời gian. Chỉ cần anh có thể làm được việc, anh nói cái gì chính là cái đó, cứ coi như dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh đi.

Vì vậy, cuối cùng cô chọn một chiếc mũ vải cùng màu với trang phục Lenin, kết hợp với chiếc khăn quàng cổ màu trắng, trông không rực rỡ như màu đỏ nhưng trông rất phóng khoáng.

Lưu Mai thấy vậy liền nói: “Chị, trông chị đẹp trai thật đấy.”

Tô Lâm hâm mộ nói: “Chị, nếu như em mặc lên, có phải cũng đẹp trai như vậy không?”

Tô Du nói: “Đây không gọi là đẹp trai, đây gọi là khí chất, có hiểu không? Chỉ có người chí công vô tư, một lòng vì người khác như chị mới có được loại khí chất này. Hai người cũng phải học thêm một chút, sau này tranh thủ làm một người có khí chất. Có khí chất, cho dù mặc như ăn mày, đó cũng là ăn mày có khí chất.”

“...”

Tô Lâm nói: “Vậy làm sao để có được khí chất đây?”

Tô Du chỉ chỉ sách trên đầu giường mình: “Đọc nhiều sách tiến bộ một chút, học tập văn hóa tư tưởng tân tiến, trở thành một thanh niên tiến bộ.”

Tô Lâm không chút nghi ngờ gật đầu, giống như chị thật sự nhờ đọc sách mà bắt đầu trở nên càng ngày càng đẹp trai...

Đoán thời gian một chút, Tô Du liền ra ngoài. Cũng không biết mấy giừ rồi, không có đồng hồ đeo tay thật là bất tiện.

Xem ra sau khi mua xe xong, còn phải mua đồng hồ đeo tay, bốn món đồ chính* đúng thật là danh bất hư truyền.

(*) Bốn biểu tượng thành công vật chất ở Trung Quốc từ những năm 1950 cho đến những năm 1970, gồm radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận