Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 199. Thể diện của đàn ông thật sự rất quan trọng

Chương 199. Thể diện của đàn ông thật sự rất quan trọng


Nhìn tuyết rơi nhiều ngày nay, Tô Du vẫn muốn ra ngoài móc nối quan hệ, cả nhà đều cảm thấy khó nói thành lời.

Chị gái đúng là ngày nào cũng bận bịu, ngày lễ lớn như vậy cũng không nghỉ ngơi.

Ra đến bên ngoài, Tô Du tìm một người có đeo đồng hồ, hỏi thăm thời gian, nghe nói là hơn mười giờ, Tô Dư mới yên tâm. Cô vội vã bắt xe đến nhà hàng, sau đó nhanh chóng gọi người phục vụ, hỏi: “Hôm nay thư ký Tống mời tôi tới đây ăn cơm, nhưng tôi không muốn tốn quá nhiều tiền cho anh ấy. Đến lúc gọi món, tôi chớp mắt một cái thì anh nói món đó đã hết, tôi gật đầu thì anh nói vẫn còn nhé, phải chừa cho thư ký Tống chút thể diện.”

Tô Du đã ăn cơm ở đây mấy lần rồi, hơn nữa có quan hệ rất tốt với thư ký Chu, lại thêm lý do chính đáng như vậy, cho nên phục vụ không nói hai lời đã đồng ý.

Thể diện của đàn ông thật sự rất quan trọng.

Sau khi làm xong, Tô Du ngồi đó chờ đợi, thấy đồng hồ trên tường của nhà hàng chỉ mười một giờ, thư ký Tống luôn xuất hiện cuối cùng hôm nay lại tới rất sớm.

Thấy Tô Du đã đến, chân mày của anh rõ rànhg hơi nhíu lại.

Tô Du nhiệt tình chào đón: “Thư ký Tống, hôm nay sao anh tới sớm như vậy? May mà tôi còn tới sớm hơn anh, nếu không thì ngại lắm, đến lúc đó anh lại nói tôi không có thành ý mất.”

Thư ký Tống chắp tay sau lưng đi vào.

“Đúng lúc tôi không bận việc gì nên mới tới đây ngồi một chút, cô gọi món đi.”

“Được, hôm nay thư ký Tống nói ăn gì thì ăn cái đó.”

Thư ký Tống nhắm mắt lại, nói: “Sủi cảo, cá kho, thịt heo kho, móng giò kho tộ, mùa đông lạnh thế này thì gọi thêm một canh thịt dê đi... tạm thời nhiêu đó thôi, không đủ lại gọi thêm.”

Đúng là lòng dạ đen tối!

Tô Du: “...”

Tô Du để lộ ra bộ dạng khó xử, cô mím chặt môi không nói gì cả.

Thư Ký Tống mở to con mắt: “Sao thế, không nỡ sao?”

“Không không không, thư ký Tống đã mở miệng rồi thì sao tôi lại không nỡ chứ, bây giờ tôi sẽ đi gọi món, anh nói món nào thì ăn món đó.”

“Ừ.” Thư Ký Tống tiếp tục nhắm mắt lại.

Tô Du đứng dậy lững thững đi gọi món.

Một lúc sau, thư ký Tống bèn nghe thấy tiếng Tô Du vang lên: “Bánh cảo Phú Cường có không? Cái gì, không có sao? Thế bánh cảo trắng, à, cái này có, thế được, lấy cái này đi.”

Thư Ký Tống méo miệng một cái.

Sau đó lại nghe thấy bên Tô Du nói: “Cá nướng có không, cái gì, mùa đông thịt cá cung ứng ít sao? À, thế được, cái này thôi vậy.”

Thư Ký Tống chau mày.

Tô Du lại hỏi: “Thịt kho thì sao, à, cái này có, được rồi, lấy cái này.”

Lúc này thư ký Tống mới thả lỏng đôi mày ra.

Bên Tô Du nhanh chóng bắt đầu gọi món: “Chân giò kho có không? Cái gì, không có, người khác đặt rồi sao? Ừ ừ ừ, thế được rồi, cái này không lấy. Thế mùa đông lạnh này có canh thịt dê không, à, canh thịt dê không, canh xương dê thì có, được, vậy lấy cái này đi, bên cung ứng nhà các anh sao ít thế, thôi đi, bây giờ là thời điểm đặc biệt bên tôi cũng không tính toán với các anh, cứ như thế đi, hãy lên món trước.”

Thư ký Tống chau mày lại, trên khuôn mặt trẻ trung để lộ ra vẻ bất mãn và trực tiếp đi đến bên cửa sổ: “Hôm nay Tết Nguyên đán mà nguồn hàng lại thiếu thốn như thế sao?”

Nhân viên phục vụ nói: “Ngày lễ đông người nên người khác đã sớm đặt từ trước rồi.” Chúng tôi đang tốt cho anh và nể mặt anh đấy!

Tô Du kéo thư ký Tống lại: “Thư Ký Tống, thôi đi, cũng do chúng ta không sớm đặt trước, thôi đi thôi đi, ăn ít một chút, lần sau tôi lại mời anh ăn cơm.” Sau đó cô xua xua tay với nhân viên phục vụ bảo họ nhanh chóng lên món để tránh giờ cao điểm.

Khuôn mặt thư ký Tống tỏ ra không vui: “Tìm Tiểu Chu đến hỏi thử xem, tiệm cơm Quốc Doanh này cung ứng thế nào đấy, đến chúng ta còn không có bữa ăn ngon thì những người dân làm sao có cái mà ăn chứ?”

Tô Du khuyên nhủ: “Thư Ký Tống, thôi nào, bây giờ khắp nơi cung ứng ít ỏi, những người dân đều muốn chạy đi mua thật nhiều lương thực thôi, ai mà nỡ ra quán ăn chứ.”

Hai người ngồi vào bàn, thư ký Tống dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, rõ ràng trong lòng anh cảm thấy không vui lắm.

“Lúc trước lần nào cũng có để ăn, thế nào mà đến lượt hai chúng ta lại không có để ăn chứ?”

Tô Du vội vàng nhận lỗi: “Cái này cũng do tôi không đặt trước, nhưng mà thư ký Tống, thật ra bánh cảo và thịt cũng đủ chúng ta ăn rồi, có những gia đình cả tháng cũng không được ăn thịt một lần đấy, nếu không phải mời thư ký Tống ăn cơm thì tôi cũng không nỡ ăn đâu, tôi cũng chỉ dựa hơi của thư ký Tống thôi.”

Thư Ký Tống: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận