Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 2. Làm chủ gia đình

Chương 2. Làm chủ gia đình


Sau khi ăn cơm xong, Tô Du nhanh chóng đi rửa chén đũa.

Thời đại này ngay cả một chút mỡ cũng không có, cũng không cần dùng nước rửa chén làm gì, chỉ cần bỏ dưới vòi nước xả một chút là được.

Trên đường gặp phải mấy người có vẻ quen biết, theo trí nhớ lưu lại của nguyên chủ nên cô cũng có ấn tượng, nhưng mà cô không gọi tên mà chào hỏi qua loa lấy lệ. Lúc này Tô Du mới vội vàng vào bên trong phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Bên trong phòng nghỉ cũng chỉ có một bộ bàn ghế cũ kỷ, bên cạnh là một vài cái giá dùng để đựng chén đũa ly nước. Cô để chén bát lên giá xong, lại lấy nước uống một hớp, sau đó mới ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi. Lần lượt có người vào bên trong phòng nghỉ, thấy Tô Du ở bên trong, ai nấy đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Ở trong xưởng dệt Giang Đông này, có ai mà không biết Tô Du mỗi trưa đều phải về nhà phục vụ cả nhà từ lớn tới bé, mỗi ngày là người đến đầu tiên và là người cuối cùng rời đi, hôm nay lại phá lệ không trở về nhà nấu cơm, cầm phiếu thức ăn đến căn tin ăn cơm, hơn nữa ăn cơm xong không về nhà mà chạy tới đây nghỉ ngơi.

Tò mò chung quy vẫn là tò mò, nhưng mà nhìn cô gục xuống bàn ngủ, ai cũng không quấy rầy cô.

Tất cả buông đồ xuống, có vài người đi ra ngoài làm việc, có vài người cũng ở lại gục xuống bàn nghỉ ngơi, thanh âm binh binh bàng bàng chẳng mấy chốc đã ngừng lại.

Đầu Tô Du giật giật, lộ ra một gương mặt bực bội.

Ai, cuộc sống này quá ngột ngạt. Ăn cơm không đủ no, ngủ trưa cũng không tìm được một cái giường.

Nghĩ đến cuộc sống cẩm y ngọc trước kia, trong lòng Tô Du tràn đầy uất ức.

Năm đó nhà họ Tô bởi vì bắt kịp đợt sóng cải cách, ông nội cô ở cái tuổi cao cứ thế mang cả nhà đi về cuộc sống làm giàu tốt đẹp. Cho nên cô vừa sinh ra đã không lo cơm áo gạo tiền. Trước mười tuổi, cô là con gái độc nhất trong nhà, ông nội cô dạy cô như một đứa con trai. Hồi đó, Tô Du sống theo sự bày bố của gia đình, không còn cách nào khác, những thứ gia sàn này nếu như không có người quản lý thì sau này cô làm sao sống được chứ? Ai biết sau mười tuổi, mẹ lại sinh cho cô hai đứa em một trai một gái. Nhà lão Tô đã có con trai rồi, cô là con gái chỉ có thể xếp đứng ở một bên.

Đối với Tô Du mà nói đây là chuyện tốt. Dù sao cũng là một phần tử trong gia đình nhà họ Tô, cũng không thể không quan tâm cô được, gia sản của gia đình cô cũng có một phần. Có thể không kiếm sống là đã tốt rồi, cô rất vui lòng.

Ai biết cha cô lại học người ta làm 'hôn nhân gia tộc', nếu đối phương đủ điều kiện thì cô cũng đồng ý. Ai biết đối phương chính là một người có vấn đề về chỉ số thông minh.

Vào lúc này, Tô Du đột nhiên tiếp thu được một câu châm ngôn, người không vì mình trời tru đất diệt. Vì vậy cô liền phản kích. Với chỉ số thông minh của ông nội, cô không đối phó được ông, nhưng mà cha cô là người nhát gan, cô lấy một đối một cũng không quá sức. Cô tìm người làm một cái bẫy, để cho cha cô đánh bạc với người khác dùng tiền công, cha cô trực tiếp bị đuổi ra khỏi công ty. Ông nội lớn tuổi, hai đứa em vẫn còn học trung học, vì sự nghiệp của gia tộc, hôn sự của cô tất nhiên cũng bị hủy bỏ, cô ở nhà giúp gia đình xử lý xí nghiệp.

Mấy năm đó, cô lợi dụng nghề nghiệp thuận lợi của gia đình, tự lập môn hộ, chờ đến khi người trong nhà biết chuyện, xí nghiệp của gia đình chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Người nhà họ Tô và cô đều biết đạo lý 'kẻ thức thời là trang tuấn kiệt'. Sau khi suy nghĩ dù có ầm ĩ thế nào thì cũng không có cách để cô nôn ra những thứ đã nuốt vào, bọn họ liền hoảng sợ. Ngay cả ông nội cô lúc đó đang bệnh tật cũng chơi bài tình thân với cô, bảo cô sau này đừng không quan tâm đến em út trong nhà.

Đối với Tô Du mà nói, nuôi hai đứa bé đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà muốn mình nuôi hai con quỷ hút máu khẳng định là không được, vậy phải tiêu hết bao nhiêu tiền của cô chứ. Cho nên chờ sau khi hai người tốt nghiệp, tất cả đều đuổi ra ngoài đi làm, một năm không được về nhà dù chỉ một lần, dám không nghe lời, tất cả tiền tiêu vặt đều cắt! Cả nhà cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt của cô mà sống. Cô ở nhà họ Tô đúng là nhất ngôn cửu đỉnh.

Cuộc sống đứng đầu một nhà mấy năm khiến cô hoàn toàn cảm nhận được cảm giác làm chủ gia đình. Cô đã quyết định chủ ý muốn cả đời làm chủ gia đình rồi. Ai biết ông trời già lại giống như không thích cô sống qua thoải mái, sau khi ngủ một giấc thật ngon tỉnh lại, bản thân lại trở về năm 1959, hơn nữa còn trởi thành một người khác trùng tên trùng họ nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận