Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 200. Cảnh giới cao nhất của việc nịnh bợ

Chương 200. Cảnh giới cao nhất của việc nịnh bợ


Bởi vì không có ai nên thức ăn rất nhanh chóng lên bàn, Tô Du nhanh chóng tiếp đãi anh ăn: “Thư Ký Tống hãy ăn nhiều chút, đúng rồi, sức khỏe anh tốt hơn rồi chứ, có thể ăn rồi chứ.”

“Được rồi, có thể ăn!” Thư Ký Tống hướng ánh mắt xuống, khuôn mặt cô có chút không vui.

Nếu đổi lại là thư ký Châu bọn họ thì đã sớm căng thẳng lo lắng rồi.

Kết quả Tô Du coi như không nhìn thấy và cười ha hả: “Thế thì tốt rồi, Thư Ký Tống, mấy ngày nay tôi cứ lo lắng cho anh, anh nói mỗi ngày anh bận rộn nhiều thứ như vậy, nếu như bệnh chưa khỏi thì phải chậm trễ biết bao nhiêu chuyện lớn đây. Hôm qua lúc thấy anh ở ủy ban Thành phố thì anh vẫn còn ho rất nhiều khiến người ta thật lo lắng đấy.”

Nghe thấy những lời nịnh nọt của Tô Du, trong lòng thư ký Tống cũng coi như thoải mái hơn một chút, không phải nói chứ, mặc dù biết cô gái này đang dỗ ngọt người khác và không thật lòng nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy rất vui vẻ.

Đây là cảnh giới cao nhất của việc nịnh bợ, dù biết rõ là giả nhưng cũng khiến người ta cảm thấy giống như thật vậy.

Thư Ký Tống nhìn Tô Du một cái, những nhân tài này đặt ở trong công xưởng dệt may thật sự quá lãng phí mà.

Ái chà, nếu như cô có biểu hiện tốt một chút và nịnh bợ anh thì nói không chừng anh sẽ tốn công sức đưa cô vào ủy ban Thành phố sớm hơn đấy.

Thư Ký Tống đang lắc đầu thở dài thì Tô Du đã dùng đũa công gắp miếng thịt kho đặt vào chén của anh.

“Thư Ký Tống, sao anh lại không ăn thế?”

“Không có cá nên không cảm thấy ngon miệng.” Thư Ký Tống thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình.

Tô Du coi như không nhìn thấy và nói lảng qua chủ đề khác: “Thư Ký Tống, tại sao anh lại thích ăn cá đến thế, lại còn nhất định phải nướng nữa.”

Thư ký Tống cắn một miếng bánh cảo, anh cảm thấy mùi vị so với bột Phú Cường đúng là khác biệt quá xa mà.

Nhưng nhìn thấy Tô Du ăn miếng lớn nên anh cũng đưa một miếng lớn vào miệng, lần nào cũng bị đồng chí nữ này ăn nhiều như thế, anh bị thiệt rồi.

Liên tục ăn vài miếng anh mới chầm chậm nói: “…Những ngày tháng xưa kia của tôi không dễ dàng hơn cô đâu, tôi từng làm tiểu binh ở căn cứ, ở khu căn cứ không có thịt để ăn, thế là chúng tôi cùng nhau đi bắt cá, sau đó giao lên trên cho những chiến sĩ bị thương ăn.

“Bản thân tụi anh không ăn sao?”

“Khi đó cung ứng không đủ thì lấy đâu ra chứ? Những chiến sĩ bị thương lại không có dinh dưỡng.”

“Sau đó có một vị Thủ trưởng đến đơn vị thăm chúng tôi, nhà bếp đã chuẩn bị cho Thủ trưởng một con cá nướng, đó là con cá nướng đầu tiên chúng tôi được nhìn thấy, rất thơm rất thơm…” Thư Ký Tống đang hồi tưởng lại.

“Kết quả vị Thủ trưởng đó không hề động đũa, còn nổi nóng nói không nên lãng phí. Khi đó vừa đúng lúc tôi làm gác cổng trong sân nên Thủ trưởng đã giao con cá cho tôi mang đi chia, đó là lần đầu tiên tôi được ăn, mùi vị đó…cả đời khó quên.”

Tô Du nhìn thư ký Tống với khuôn mặt đầy cảm động: “Thư Ký Tống, không ngờ trước đây anh lại...Khi đó anh mấy tuổi?” Cô không ngờ thư ký Tống xấu tính như thế lại là cách mạng già đấy.

“Sáu tuổi thôi.” Thư Ký nói với vẻ tự hào.

“Sáu tuổi đã hiểu chuyện như vậy rồi, thật lợi hại đó.”

Thư Ký Tống chầm chậm nói: “Vì nước vì dân đều là điều nên làm cả thôi, tôi sinh ra ở khu căn cứ màu đỏ nên cần phải có tính giác ngộ.”

Tô Du gắp thức ăn cho anh: “Thư Ký Tống hãy ăn nhiều một chút, lần sau tôi nhất định sẽ mời anh ăn cá, không có những chiến sĩ như các anh thì làm gì có những ngày tháng hòa bình chứ?”

Nhìn thấy Tô Du nghiêm túc như thế, thư ký Tống đanh mặt lại và kiêu ngạo nói: “Đừng nói thế, tôi cũng không có hy sinh gì đâu, nhiều lắm là bắt cá bắn chim thôi, cũng chưa từng đánh qua giặc.”

“Các anh đang làm công tác hậu cần đấy, đánh giặc chẳng phải là đánh hậu cần sao? Đúng rồi, thư ký Tống, thế những đồng đội nhí của anh cũng ở Thành phố của chúng ta sao?”

“…” Thư Ký Tống cúi đầu ăn một miếng bánh cảo: “Không có ở đây, đang ở xa lắm, rất nhiều năm không gặp rồi.”

Tô Du ngơ ngác, sau đó nói bằng giọng nhẹ nhàng: “…Thư Ký Tống, không sao đâu, cho dù sau này không thể gặp mặt thì có những ký ức này cũng rất tuyệt mà, có những ký ức có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.”

“Ừ.” Thư Ký Tống tiếp tục ăn bánh cảo và không ngẩng đầu lên.

“Đông Tử, sau này đánh thắng rồi, chúng ta sẽ được ăn no đúng không?”

“Đông Tử, chúng tôi muốn bữa nào cũng ăn cá nướng, ăn bánh cảo trắng, ngày nào cũng là ngày tết nhưng ăn như thế có phải đã trở thành nhà tư bản hay không, bên Thành phố chắc chắn sẽ dạy dỗ chúng ta đấy.”

“…Đông Tử, đợi chúng ta đánh thắng rồi thì mỗi ngày cậu phải ăn nhiều chút, ăn xong sẽ không bị bệnh nữa.”

“Đông Tử…Tôi rất xem xem lúc chúng ta không đánh nhau nữa thì sẽ có bộ dạng như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận