Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 202. Gắn biển số xe

Chương 202. Gắn biển số xe


Thư Ký Tống đắc ý đạp xe ở phía sau: “Đồng chí Tiểu Tô, xem ra cô đang rất cần đến sự giúp đỡ của người khác đấy, thật không ngờ cũng có thứ mà cô không biết đấy, cái này có phải gọi là tứ chi đơn giản không?”

Tô Du vừa cố gắng khống chế tay lái vừa nói: “Thư Ký Tống, tôi chỉ là người mới, cũng giống như việc mới đầu anh không dẫn nổi tôi, kết quả có thể dẫn tôi bay đi luôn.”

Thư ký Tống: “…” Anh vừa tính đưa chân ra đá vào xe của Tô Du một cái nhưng nghĩ ngợi một lúc lại rút về, sau đó vừa lái xe vừa đưa một tay ra nắm lấy đầu xe của cô, tay lái xiêu xiêu vẹo vẹo cuối cùng cũng thẳng rồi.

Có được sự giúp đỡ của thư ký Tống, cuối cùng Tô Du cũng có thể khống chế được chiếc xe, có lẽ nên nói là đôi tay cô cuối cùng cũng được giải phóng rồi.

Lần này cô cũng cảm thán nói: “Thư ký Tống, con người anh đúng là quá tốt mà, anh đúng là người cán bộ tốt, lãnh đạo tốt vì nhân dân phục vụ.”

Thư Ký Tống đang cố chịu lạnh: “…” Rất muốn rất muốn buông tay ra.

Tô Du nghĩ ngợi một lúc rồi dùng một tay tháo chiếc khăn choàng từ cổ mình xuống, sau đó cẩn thận quấn quanh bàn tay của thư ký Tống và đầu xe của mình vài vòng.

“Thư Ký Tống, như thế tay anh sẽ không lạnh nữa.”

Thư Ký Tống: “…”

Đầu tiên là đi một chuyến đến sở giao thông lấy bằng biển số xe đạp đã.

Cũng khá nghiêm khắc đấy, phải lấy các dữ liệu mua xe chứng minh đây là xe của mình, sau đó mới đăng ký vào sổ.

Đợi gắn biển số xe xong thì chiếc xe này mới hoàn toàn thuộc về Tô Du.

Rời khỏi sở giao thông, thư ký Tống chuẩn bị bỏ về, vừa nãy đạp xe thật sự khiến anh cảm thấy mệt muốn chết.

Nhưng khi trông thấy bộ dạng xiêu vẹo của Tô Du, anh cảm thấy chiếc xe này sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.

Chiếc xe tốt như thế đã tiêu tốn nhiều công sức của công nhân, chiếc xe đã dùng rất nhiều nguyên liệu quý giá của đất nước mới làm ra đấy, sao có thể bị người ta chà đạp như thế chứ.

Vì vậy anh lại cắn răng đi qua đó giữ giúp cái đầu xe.

Tô Du nhìn anh với vẻ cảm động, không ngờ con người của thư ký Tống lại nhiệt tình như thế đấy.

Thư Ký Tống nghiêm túc nói: “Tôi lo cô sẽ làm hư chiếc xe này mất thì lại uổng phí đồ tốt.”

“…”

Tô Du lấy cái khăn choàng buộc chặt tay anh với cái đầu xe.

Cho đến khi gần đến nhà lão Tô thì Tô Du mới tháo khăn choàng ra: “Thư Ký Tống, tôi sắp đến nơi rồi nên không cần làm phiền anh nữa, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, lần sau chúng ta lại ăn một bữa cơm nhé, tôi đảm bảo không ăn bớt ăn xén, anh muốn ăn gì cũng được.”

Thư Ký Tống kiêu ngạo nhìn lên trời: “Thôi đi, con người tôi không thích ăn cơm với đồng chí nữ, ăn không ngon miệng.”

Tô Du thầm nói tôi thấy anh ăn khá ngon miệng đấy chứ.

Thư Ký Tống thở dài: “Thật ra hôm nay lẽ ra tôi muốn mời cô ăn một bữa, dù sao ngày lễ mà, nhân dân cả nước cùng nhau ăn mừng nhưng tôi thấy cô cũng không phải gọi nhiều món lắm nên không có tranh giành với cô.”

Tô Du: “…”

Thư Ký Tống quay đầu xe chuẩn bị rời khỏi: “Thôi đi, lần sau tôi sẽ mời cô ăn một bữa vậy, có thời gian sẽ thông báo cho cô biết.”

Đúng là khiến người ta cảm thấy khó ưa mà, dù sao hôm nay mình cũng khá linh hoạt không hề khiến anh mất mặt mà.

Đúng là đồ sĩ diện…Tô Du âm thầm khinh bỉ.

Nhìn thấy anh lái xe đi rồi, Tô Du mới gọi lớn vào bên trong sân: “Đại Chí Tiểu Chí, Mai Tử Lâm tử đang ở nhà mau ra đây ngay!”

Hôm nay ăn lễ, bởi vì chức vụ của mọi người cũng không tệ, Lưu Mai ở trong công xưởng lại có chút mối quan hệ nên đều được nghỉ ở nhà.

Nghe thấy tiếng gọi của Tô Du, cả nhà chưa kịp thay giày đã vội vàng chạy ra bên ngoài ngay.

Sau đó bèn nhìn thấy Tô Du đang đẩy một chiếc xe đạp đi vào trong sân khiến ai nấy đều ngơ ngác.

Tô Đại Chí lắp bắp nói: “Chị, chị cả, chị lấy chiếc xe ở đâu ra thế…

“Tất nhiên là mua rồi.” Tô Du nói: “Mau qua đây đem nó vào đi, chị lạnh muốn chết rồi đây!”

Tô Tiểu Chí lập tức hào hứng chạy đến: “Chị, chị, đề em khiêng, chị, hay là cho em lái một chút nhé, mấy ngày nay em cũng có học lái một chút ở trong xưởng, em cảm thấy em sẽ biết lái mà.”

Tô Đại Chí vội vàng nói: “Tiểu Chí, đừng có nói phét, đây là xe mới đấy, lỡ làm hư thì phải làm sao đây, tốt nhất là mang về nhà để đó cho chị dâu của em lau sạch sẽ.”

Tô Du nói: “Để đó làm gì chứ, em cũng đi ra ngoài tập luyện với Tiểu Chí đi, bắt đầu từ ngày mai hai em sẽ thay phiên nhau đưa chị đi làm, nhớ là phải có kỹ thuật tốt đấy, ai mà lái xe không vững thì chị sẽ không để người đó đụng vào chiếc xe này đâu.”

Tô Đại Chí bỗng chốc căng thẳng đến mức run rẩy hết tay chân, bây giờ phải lái xe sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận