Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 203. Mua được xe về nhà

Chương 203. Mua được xe về nhà


Cũng là Tô Tiểu Chí to gan hơn, cậu ta đón lấy chiếc xe của Tô Du bèn nhảy lên đó bắt đầu chạy, chẳng qua động tác cũng xiêu xiêu vẹo vẹo y như Tô Du vậy.

Nhưng mà trông bộ dạng hưng phấn của cậu ta hoàn toàn không có chút gì là sợ hãi cả, ngược lại những người khác lại đứng bên cạnh căng thẳng nhìn cậu ta như sợ cậu ta sẽ té ngã vậy, thật ra không phải sợ cậu ta ngã mà là sợ làm hư chiếc xe thôi.

Giao chiếc xe ra rồi thì Tô Du bèn trực tiếp đi vào nhà nghỉ ngơi, mùa đông này thật là quá lạnh lẽo.

Vừa bước vào trong sân, cô đã nhận được sự nhiệt liệt chào đón của mọi người.

“Tô Du về rồi sao, tôi thấy nhà cô mua xe đấy, chắc là đắt lắm nhỉ.”

“Mua ở đâu thế, chiếc xe này khó mua lắm đấy, tôi nghe nói có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.”

“Tô Du, cô thật là tài giỏi đó, còn mua được xe nữa.”

Mọi người mỗi người một câu nói không ngừng, chủ đề chính là nghe nói Tô Du hôm nay đột nhiên mua được chiếc xe về.

Tô Du thở dài nói: “Tôi cũng là may mắn thôi, chỉ nghĩ hôm nay Tết Nguyên đán nên có lẽ sẽ có hàng nên chạy đi xem thử, kết quả đúng là có thật, chiếc cuối cùng đã bị tôi mua được. Nói thật thì tôi cũng không muốn mua chiếc xe này nhưng do tính chất công việc cần thiết, ngày nào cũng phải đi họp khắp nơi nên ngồi xe cũng không thuận tiện lắm, vì vậy mới cắn răng mua thôi, vì chiếc xe này mà cả nhà tôi lễ lộc cũng không có chuẩn bị gì, phải tiết kiệm đấy.”

Lâm đại tẩu hàng xóm nói: “Được rồi, Tô Du mua chiếc đạp chắc chắn cần dùng đến mà, nếu không ai mà đi lãng phí tiền bạc chứ, Tô Du, mau về nghỉ ngơi đi, xem mặt cô đỏ hết cả lên rồi kìa.”

Tô Du xoa xoa khuôn mặt mình: “Đúng là rất lạnh đấy.”

Sau đó cô chào mọi người và đi vào trong nhà.

Những người còn lại nhìn bóng lưng cô với tâm trạng phức tạp, nhà lão Tô trước kia nghèo khổ biết chừng nào, cuộc sống của Tô Du trước kia cực khổ biết bao nhiêu, ngày nào cũng phải bận tâm chuyện này chuyện kia trong nhà, thế mà nhìn cuộc sống bây giờ kìa, đến xe đạp cũng mua được rồi, nghe nói phía đơn vị còn chia cho căn nhà nữa.

Cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt đẹp hơn đấy.

Nhà chúng ta thì không có phần phước này rồi.

Tô Du vừa bước vào nhà đã thay giày, Lưu Mai cũng chạy về ngay, cô ta nhìn thấy Tô Lâm vẫn đang ở bên ngoài xem xe đạp thì biết cơ hội đã đến rồi nên vội vàng chạy vào trong lấy nước nóng cho chị ngâm chân, sau đó lại rót nước nóng cho cô uống.

Tô Du vừa ngâm chân vừa uống ngụm trà nóng: “Lưu Mai, đợi năm sau chúng ta dọn nhà rồi thì em cũng nên đi đăng ký lớp học bồi dưỡng, học lực của em không theo kịp thì con đường sau này sẽ rất khó khăn đấy, cũng không bảo em nhất định phải tốt nghiệp nhưng dù sao học một thời gian cũng coi như là học lực ngang nhau rồi.”

Lưu Mai lập tức trở nên tỉnh táo, cô ta biết bản lĩnh của chị cả, chị chưa bao giờ nói nhảm điều gì cả: “Chị, thế em học cái gì?”

Tô Du nói: “Học cái gì cũng được, chỉ cần có thể khiến em tiến bộ hơn là được rồi.”

“Chị, thế công việc trong nhà…”

“Em có thể thương lượng với con bé và bồi thường cho nó, bảo nó giúp em làm nhưng cái này cũng phải xem tụi em thương lượng với nhau thế nào.”

“…” Mỗi tháng tốn ít tiền lại không cần giặt đồ quét dọn vệ sinh, trông cũng không tệ đấy.

Tô Du ngáp một cái, lau khô chân bèn leo lên giường dựa người bắt đầu đọc sách ôn tập.

Lần sau ăn cơm cô nhất quyết phải lựa ngày tốt, trời mùa đông này đúng là lạnh chết người mà.

Nhà lão Tống ở ủy ban Thành phố.

Thư Ký tựa người lên giường, trong tay cầm một cuốn sách ảnh.

Trong đó có vài tấm hình đã ngả màu vàng rồi, những người và cảnh vật trong đó cũng bắt đầu mờ đi.

Trong một tấm ảnh có vài tiểu binh đang mặc đồ quân đội kiểu cũ đã được sửa nhỏ lại, trên tay cầm lướt bắt cá cười hí hửng đứng bên cạnh ao cá phơi bày chiến lợi phẩm của mình.

Trong tấm ảnh mờ nhạt, mọi người đều nở nụ cười rất tươi.

“Đông Tử, cậu giỏi nhất đấy, đi bảo chú Diêu chụp cho chúng ta tấm hình nào, hôm nay chúng ta bắt được mười hai con cá đấy!”

“Sau này mỗi lần chúng ta có thu hoạch đều phải chụp ảnh lại.”

“Đông Tử, tuổi của em nhỏ nhất, sau này em chắc chắn sống lâu hơn tụi anh, đợi sau này hết chiến tranh rồi thì em nhất định phải đốt những tấm ảnh chụp cho tụi anh xem nhé, anh rất muốn biết cuộc sống của Chủ nghĩa cộng sản là thế nào.”

“Đúng vậy, nếu như sau này Cộng sản rồi, Đông Tử em phải ăn thật nhiều đấy, ăn luôn cả phần của tụi anh.”

“Đông Tử, tụi anh trưởng thành rồi, có thể cầm súng đi đánh giặc, tụi anh phải giải phóng đất nước!”

“Thế em làm cái gì?”

“Em tiếp tục bắt cá, dẫn những đứa trẻ khác cùng bắt cá, đợi tụi anh từ chiến trường về sẽ ăn cá của em bắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận