Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 206. Khu nhà cao cấp

Chương 206. Khu nhà cao cấp


Tô Tiểu Chí vừa đỡ xe vừa đau lòng. "Có vết xước rồi đây này. Đây chính là chiếc xe đầu tiên của chúng ta đấy."

"Chị... chị em nhất định sẽ học thật tốt. Chị, em có lỗi với chị. Chị..." Tô Đại Chí kích động lau nước mắt.

Tô Du: "..." Dứt khoát đứng dậy, "Tiểu Chí, trông anh em luyện tập. Xe bị đổ xước rồi cũng không sao, nhất định phải học được! Cũng không thể để cả đời không đạp xe chứ, thế thì mua về làm gì?" Không học được thì sau này ai lai mình đây?

Nếu không phải không có lựa chọn khác, cô thật sự không muốn tìm một tài xế như vậy đâu. Thật đúng là toi đời.

Tô Đại Chí cảm động, mắt đỏ au. Chị thật sự là quá tốt với anh ta mà, coi anh ta quan trọng hơn cả xe đạp nữa.

"Chị, em chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện tập."

Sau một tuần tập luyện, cuối cùng đồng chí Tô Đại Chí cũng được xuất sư. Để nghiệm chứng kỹ thuật đạp xe của anh ta, ngày đầu tiên Tô Đại Chí lai người đi làm, Tô Du còn cố ý bảo anh ta đưa Lưu Mai đi làm.

"Là vợ của Đại Chí, người lần đầu tiên em ấy lai phải là em. Ngày mai để Đại Chí đạp xe đưa em đi làm đi." Lại nói với Tô Đại Chí, "Đại Chí à, ngày mai em dậy sớm một chút, đạp một vòng."

"Vâng." Tô Đại Chí gật đầu. Phải nghe theo lời chị nói.

Chuyện này lại khiến Lưu Mai hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau đã lôi kéo Tô Đại Chí rời giường, đưa cô ta đi làm.

Đợi tối tan tầm về, nhìn thấy Lưu Mai còn nguyên vẹn không sứt sẹo gì, Tô Du mới chính thức xem như cho phép Tô Đại Chí làm tài xế chuyên trách của cô.

Ngày nào đi làm cũng có người đạp xe đưa đón, hơn nữa sang năm có thể ở trong ''khu nhà cao cấp", Tô Du cảm thấy mức sống bây giờ đã sắp đuổi kịp mức sống trước kia rồi.

Đến thứ bảy, Tô Du nhận được một cú điện thoại từ thư ký Cao.

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ trường kỳ, cuối cùng anh ta cũng mời được thư ký Tống đến liên hoan cùng nhau để chuẩn bị mừng Tết âm lịch.

Tô Du vừa nghe liền cau mày. Nói thật, kể từ sau ngày mua xe đạp, cô liền không muốn ăn cơm nhiều với thư ký Tống nữa.

Dù sao mình cũng là người đã từng nhìn thấy anh khóc, ngộ nhỡ anh thù dai thì sao.

Vậy nên chỉ có thể lợi dụng thời gian để làm dịu một chút.

Nhưng thư ký Cao mời khách lại không thể không ăn. Nhiều món ngon như thế mà không đến ăn, không phải quá lãng phí sao?

Vậy nên vào ngày chủ nhật hôm sau, cô ngồi trên chiếc xe đạp nhà mình đi dự tiệc.

Trên đường, Tô Đại Chí nói, "Chị, thế có cần lúc sau em đến đón chị không?"

"Đương nhiên phải đón rồi." Tô Du đáp.

Tô Đại Chí gật đầu, "Chị, thế lúc nào thì em đến được?"

"Đến giờ ăn cơm thì tới đón. Nhớ đến sớm một chút, đừng để chị chờ đấy. Nếu không tất cả mọi người đi rồi mà chị còn chưa đi thì sẽ rất bẽ mặt."

"Chị, chắc chắn em sẽ đến sớm." Tô Đại Chí vội vàng nói.

Đến tiệm cơm, Tô Du liền nhìn thấy xe đạp của thư ký Tống. Đừng hỏi vì sao cô sẽ biết đây là xe đạp của thư ký Tống, ai đang yên đang lành buộc nơ hồng trên xe chứ.

Biết chính chủ đã đến, cô vội vàng chạy vào trong.

Mới vừa vào cửa đã nhìn thấy ba người vây quanh thư ký Tống nói chuyện, thư ký Tống thì đang hút thuốc nhìn ra ngoài cửa, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nhìn thấy Tô Du vào cửa, ánh mắt anh ngay tức khắc liếc sang bên cạnh.

Thư ký Cao cười nói, "Thư ký Tô tới rồi."

Tô Du vừa tháo khăn quàng cổ, vừa nói, "Đúng thế, sao các anh đều tới sớm thế?"

Thư ký Cao đáp, "Thư ký Tống bảo đã lâu ngày không gặp, nên tới sớm một chút tụ họp, gặp mọi người để nói chuyện phiếm."

Thư ký Tống phả ra một luồng khói, "Chuyện như ăn cơm thế này vẫn nên đến sớm một chút, không thể để người ta chờ được."

Tô Du cười nói, "Thư ký Tống, giờ giác ngộ của anh nâng cao nhiều ghê ha. Tôi phải học tập anh mới được. Sau này ăn cơm thì sẽ đến sớm chút, không để người ta chờ đợi."

Thư ký Tống: "..."

Vừa ra trận đã thất bại, thư ký Tống cáu kỉnh tắt điếu thuốc.

Cười nói, "Đồng chí Tiểu Tô, tôi không nói đến chuyện trước đây, bình thường cô tới sớm lắm cơ mà, sao hôm nay đến muộn thế?"

Tô Du nhìn cổ tay của mọi người với ánh mắt hâm mộ, "Tôi cũng muốn đến sớm lắm, nhưng mà tôi không có đồng hồ, cũng không biết mấy giờ rồi. May mắn thì còn có thể gặp được người có thể hỏi giờ, nếu không bình thường có biết giờ giấc thế nào đâu? Bây giờ trời nhiều tuyết lại không có mặt trời... Haiz, vẫn phải mua một cái đồng hồ đeo tay thôi."

Thư ký Châu cười nói, "Đúng là nên mua, công việc của chúng ta vốn đã cần biết giờ giấc rồi."

Tô Du đáp, "Phải đợi mấy tháng nữa, trong nhà có nhiều khoản chi tiêu, cả nhà tôi còn đang buồn phiền vì chuyện ăn uống đây này."

Thư ký Tống nghe thấy cô nói bậy, suýt chút thì bị sặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận