Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 208. Quá đáng khinh!

Chương 208. Quá đáng khinh!


Thư ký Tống lập tức nhìn Tô Du một lúc. Thế này chẳng phải gây họa cho người thành thật ư?

"Nếu hoạt động này đã do công đoàn tổ chức, tôi đề nghị bên công đoàn không được tham gia, nếu không sẽ bất công với các đồng chí khác."

Tô Du cười gật đầu, "Không sai, tôi cũng nghĩ thế. Người trong công đoàn chúng ta có thể tự tiêu thụ với nhau." Cô cười nhìn thư ký Cao và thư ký Châu.

Thư ký Tống: "..." Nếu anh nhớ không nhầm, hình như trong công đoàn công xưởng dệt may toàn là đồng chí nữ ha. Tôn Thụ Xuân già thế rồi, còn tìm ai tiêu thụ?

Thư ký Châu và thư ký Cao cười mà không nói.

Trong bữa cơm, mọi người đều có thể ăn lửng dạ, chỉ riêng thư ký Tống vẫn luôn uống nước, uống nhiều nên cũng chẳng ăn được mấy.

Tới khi cùng rời đi, tất cả đều nhiệt tình tiễn thư ký Tống ra cửa.

Thư ký Tống không nhiệt tình nói dăm ba câu với bọn họ rồi định đi lấy xe đạp. Đang chuẩn bị đi, anh chợt nhìn thấy Tô Du đi sang bên cạnh, mà ở đó đã có một người đàn ông đàng hoàng tử tế, trông có vẻ bằng tuổi với anh dắt xe rụt rè đứng chờ.

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chiếc xe đó là của Tô Du.

Tô Du đi đến, Tô Đại Chí lập tức lên xe. Vì nhiều người, không tiện nói chuyện nên anh ta chỉ có thể cười hì hì với chị gái mình.

Thư ký Tống: "..." Quá đáng khinh!

Tô Du ngồi lên ghế sau, vẫy tay với mọi người và thư ký Tống, "Tạm biệt nhé, lần sau để tôi mời khách."

Nói xong, cô vỗ lưng Tô Đại Chí. Tô Đại Chí lập tức đạp xe như bay.

Nhìn thấy Tô Du cứ ngồi xe đi mất như thế, trong nháy mắt, thư ký Tống cảm thấy lòng vô cùng buồn bực.

Anh muốn đuổi theo, đạp đổ chiếc xe kia bằng một cước.

Xe xịn như vậy mà lại cho người đáng khinh như thế ngồi, quá uất ức cho cái xe đó rồi, dù gì nó cũng do anh vận dụng quan hệ để mua về!

Sớm biết chiếc xe này sẽ để cho người như thế ngồi, đánh chết anh cũng không mua cho!

Thư ký Châu và thư ký Cao vừa định đi lại nhìn thấy thư ký Tống tức giận đứng bất động một chỗ. Hai người liếc nhau, rồi dè dặt cẩn trọng đi qua. Thư ký Châu nói, "Thư ký Tống, cậu làm sao thế, có vấn đề gì hả?"

Thư ký Tống vẻ mặt đờ đẫn, "Không sao, người vừa rời đi cùng đồng chí Tiểu Tô xấu quá, tôi nhìn mà khó chịu."

Thư ký Cao đã từng gặp Tô Đại Chí, nghe thế cũng thấy hơi xấu hổ, song vẫn lên tiếng nhắc nhở, "Thư ký Tống, cậu đừng nói thế trước mặt thư ký Tô đấy nhé, đấy là em trai ruột của cô ấy đấy."

Chê em trai ruột của người ta xấu, vậy không phải đang bảo thư ký Tô người ta cũng xấu ư, dù sao cũng do cùng cha mẹ sinh ra.

Kỳ thực, thư ký Châu càng muốn nói cậu trai đó hình như không xấu đâu. Thư ký Tô người ta đẹp như thế, em trai còn có thể kém à?

Nghe thấy lời ấy của thư ký Cao, trong nháy mắt, thư ký Tống đột nhiên biết vì sao mình thấy người kia là cảm thấy khó chịu, bởi vì có vài nét khá giống đồng chí Tiểu Tô chứ còn gì nữa, vậy nên vừa nhìn đã khiến người ta ghét!

"Không sao, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, lần sau không nói nữa." Rồi sau đó vẫy tay, lập tức đạp xe đi mất.

Thấy anh đi rồi, thư ký Cao nói với vẻ tò mò, "Lão Châu, anh xem thư ký Tống và thư ký Tô có phải lạ lùng không. Nghe anh ấy nói thế thì hình như thư ký Tống không thích thư ký Tô lắm, nhưng lại không bảo đuổi cô ấy đi. Tôi nghe lão Chu nói dạo trước hai người họ còn đi ăn cơm riêng với nhau đấy. Anh nói xem thư ký Tống có bao giờ ăn cơm riêng với ai trong số chúng ta chưa?"

Thư ký Châu nói, "Ai biết được, dù sao tôi cũng cảm thấy nhân phẩm của thư ký Tô rất tốt. Nói chuyện thú vị lại dễ nghe, tôi cho rằng không có điểm nào khiến người ta ghét cả. Có lẽ vì thư ký Tống ít tiếp xúc với các đồng chí nữ nên chưa tìm được cách thôi."

Thư ký Cao cảm thấy rất có thể là thế, "May rằng thư ký Tô là người rộng lượng, nếu không sớm đã bị thư ký Tống chọc tức đến nỗi không dám tới ăn cơm nữa rồi."

Hôm sau, khi đi làm, Tô Du liền đề nghị tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị cùng công xưởng thép với chủ tịch Tôn.

Nghe thấy sẽ tổ chức quan hệ hữu nghị với công xưởng thép, chủ tịch Tôn vô cùng hài lòng.

Công xưởng trong tỉnh có vô vàn. Đừng thấy giờ người người ngang hàng, trên thực tế, việc xem mắt cũng phải chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, hoạt động giữa công xưởng này với công xưởng khác cũng phải chú ý chuyện này. Công xưởng lớn phải tìm công xưởng lớn để có thể bảo đảm phúc lợi đãi ngộ, vì thế các công xưởng thép thường chỉ tổ chức quan hệ hữu nghị với mỏ than đá.

Lần này Tô Du chỉ ăn một bữa cơm đã có thể khiến phía công xưởng thép xác định chuyện này, chủ tịch Tôn cảm thấy rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận