Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 21. Chữ Viết

Chương 21. Chữ Viết


Cô cười gõ cửa công hội một cái.

Mọi người theo tiếng nhìn sang.

Tô Du cười nói, "Chào các đồng chí, tôi là Tô Du của bộ phận sản xuất, hai ngày trước tôi nằm viện, nhờ có đồng chí công đoàn giúp đỡ và quan tâm tôi rất nhiều nên hôm nay tôi xuất viện, cố ý đến đây cảm ơn đồng chí."

"Đồng chí Tô Du, sao chị lại xuất viện rồi?"

Nghiêm Tiểu Phương kinh ngạc nhìn cô. Cô ấy còn định sau khi tan việc sẽ đi bệnh viện thăm Tô Du một chút.

Tô Du hơi kích động nói, "Tôi còn có thể chịu đựng được, sao có thể làm trễ nãi công việc chứ. Tôi chỉ muốn xuất viện đi làm. Sáng hôm nay đi ra ngoài, buổi chiều sẽ chính thức đi làm."

"Lần này tôi có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ mọi người ở xưởng, đặc biệt là đồng chí công đoàn quan tâm chăm sóc tôi, tôi. . . Trong lòng tôi cảm kích, không biết nói sao, chỉ có thể viết một phong thư cảm ơn, biểu đạt tấm lòng của tôi."

Đồng chí công đoàn nghe thấy Tô Du là tới cảm ơn thì trên mặt lập tức nở nụ cười. Bọn họ làm chức vị này chính là muốn lấy được sự đồng ý của công nhân, như vậy mới có thể thể hiện giá trị công việc của mình.

Trương ủy viên, ủy viên công đoàn sản xuất là một nữ đồng chí hơn bốn mươi tuổi, biết Tô Du thuộc bộ phận sản xuất, đầu tiên cười nói, "Đồng chí, cô đây thật là quá khách khí. Còn viết thư cảm ơn cái gì chứ. Giúp đỡ công nhân là chức trách của công hội chúng ta. Là việc chúng tôi phải làm. Chúng tôi đều là anh em của giai cấp công nhân. Tuy hai mà một."

Tô Du nhất thời cảm động nước mắt rưng rưng, đưa bức thư cảm ơn của mình cho Trương ủy viên, bình thường Trương ủy viên phụ trách đồng chí ngành sản xuất, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có một ít hiểu biết về người này, là một người thẳng thắn tính tình mạnh mẽ.

Cô cảm kích nói, "Chúng tôi làm sản xuất cũng là trách nhiệm, nhưng mà tôi làm tốt thì trong xưởng vẫn khen ngợi chúng tôi. Đồng chí công đoàn làm rất tốt thì tôi cũng phải cảm ơn.Lần này nhờ có đồng chí Nghiêm Tiểu Phương ở bệnh viện chăm sóc tôi, còn trấn an tôi, dẫn dắt và khích lệ tôi. Sau này tôi nhất định phải làm một người có ích cho đơn vị, tích cực và tiến bộ giống như đồng chí công hội."

Một phen khen người công đoàn lên trời cao. Nụ cười trên mặt Trương ủy viên không ngừng được, mở phong thư của Tô Du ra nhìn một cái, đập vào mắt chính là chữ viết cứng cáp mạnh mẽ.

"Ôi, đây là cô tự viết?" Trương ủy viên kinh ngạc nói.

Nữ đồng chí cũng không dễ dàng viết được nét chữ đẹp như vậy, hơn nữa chữ này nhìn càng cứng cáp có lực hơn nam giới.

Thấy phản ứng này của Trương ủy viên, trong lòng Tô Du liền biết mình đổ bao nhiêu công sức viết thư cũng không uổng phí, cô hơi xấu hổ nói, "Đều là tôi tự viết ra. Tôi không đi học bao nhiêu nên chữ viết không tốt."

"Gì không tốt chứ, chữ này là quá tốt." Trương ủy viên đưa thư cảm ơn cho những người khác xem.

Hồ ủy viên, ủy viên tuyên truyền nhướng mày, đồng ý nói, "Viết đẹp, còn đẹp hơn tôi nữa." Bình thường cô ấy phụ trách công việc quảng cáo của công hội, thứ đầu tiên nhìn trúng chính là chữ viết.

Tô Du vội vàng khoát tay, "Cái này thì không dám."

Nghiêm Tiểu Phương hâm mộ nói, "Chị luyện sao vậy?" Trước kia cô ấy còn cảm thấy chữ viết của mình thanh tú, nhưng so sánh với Tô Du thì cảm thấy xấu hổ.

Tô Du xấu hổ nói, "Những năm nay tôi không có cơ hội nhưng không muốn từ bỏ việc học nên bình thường lúc không có ai liền nhân cơ hội bắt chước chữ trong sách, viết nhiều nên mới được như vậy." Cái này dĩ nhiên là nói liều, kiếp trước cô yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc. Đừng nghĩ sau đó toàn dùng laptop gõ chữ mà lầm, cô làm chủ công ty nên lâu lâu cũng phải cần viết tay, Tô Du là một người ưu việt, không muốn thua kém người khác nên mỗi ngày đều sẽ tốn nửa giờ luyện chữ. Lần này cô chỉ viết một phong thư, cũng không tốn bao nhiêu công sức.

Còn việc chữ viết của cô không giống nguyên chủ thì Tô Du không sợ người khác phơi bày, dù sao những năm nay nguyên chủ bận bịu việc nhà, lại phải lo chuyện xưởng dệt, không lộ bút tích ở trước mặt người ngoài. Ngay cả lãnh lương thì cũng chỉ là lăn dấu tay trên tên mình mà thôi.

Nghe được lời của Tô Du, những người khác cũng nhìn Tô Du. Mấy làm việc lâu năm trong xưởng đều biết chuyện nhà cô, biết Tô Du là vì gia đình cho nên không tiếp tục đi học.

Những năm nay cũng không có biểu hiện gì đặc biệt nên mọi người cũng không cảm thấy đáng tiếc. Bây giờ nhìn lại, đây hoàn toàn chính là bị làm trễ nãi. Có phần tâm tư này, có thể viết chữ đẹp như vậy, khi đi học còn có thể học tệ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận