Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 210. Bán đồ

Chương 210. Bán đồ


Buổi tối, Lưu Mai trở về nhà, hưng phấn nhìn Tô Du, "Chị, nghe nói bên công xưởng dệt may chị muốn bán một đống quần áo may sẵn cho công xưởng à, có phải thật không chị?"

Tô Du cầm sách, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Đúng là có chuyện này. Sao, em cũng muốn mua quần áo mới? Đó là quần áo đưa cho các đồng chí tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị mặc.

"...Chị à, em chỉ hỏi một chút thôi." Lưu Mai ngượng ngùng cười cười.

Nhìn thấy cô ta như thế, Tô Du tiếp tục đọc sách, nhưng ngoài miệng lại nói, "Cũng không phải không thể mua, dù sao chị cũng là người phụ trách chuyện này. Song, nếu mua một bộ hai bộ thì giá cao lắm. Nếu em muốn lấy mười bộ tám bộ thì chị dễ nói với công xưởng hơn."

"Mười bộ tám bộ?" Lưu Mai sợ ngây người.

Tô Du nói, "Em còn ngại nhiều à, người khác vẫn chê ít đấy. Người trong nhà ai cũng đòi mặc quần áo mới, rồi nào là nhà mẹ đẻ, nhà chồng, họ hàng, bạn bè,... Còn chưa đủ chia đâu. Vậy nên giờ trong công xưởng không cho phép mua lẻ mấy bộ, muốn lấy thì lấy nhiều một chút. Qua thôn này không còn xóm khác đâu."

Tô Lâm nghe nói như thế đã chạy tới, xen vào: "Chị, có thật vậy không, thế em có thể lấy không?"

"Em có tiền không?"

"Ừm ờ... thì không có tiền, nhưng mà bạn học em có tiền. Người ta thích mua. Em giúp người ta lấy vài bộ được chứ?"

"Theo nguyên tắc thì chị không đồng ý chuyện này. Nhưng em là em chị, đương nhiên chị sẽ đồng ý rồi. Đi đi, lát nữa hai đứa thống kê số lượng rồi đưa cho chị. Nhưng chị nói trước, chị không thể cam đoan trước kiểu dáng quần áo đâu đấy, giá cả thị bằng giá bán cho công xưởng thép, người bình thường không mua được giá đó đâu."

Tô Lâm hưng phấn gật đầu.

Cô bé sẽ được nở mày nở mặt trong lớp nhiều lắm đây.

Nhìn thấy Tô Lâm cũng đặt mua, Lưu Mai vội vàng nói, "Chị, em cũng muốn. Chị, để mai em về nhà hỏi một chút, có thể nhân thể mang giúp em mấy bộ được không."

"Được, đều được."

Ai đến Tô Du cũng không cự tuyệt, tất cả đều là tiền đấy. Ngày mai tìm một ít sản phẩm có vấn đề, xoay sở giảm giá là có thể kiếm được vài đồng ở trung gian rồi.

Bên công xưởng dệt may náo nhiệt rực rỡ như thế, phía công xưởng sản xuất quần áo rất nhanh đã nghe được tin tức.

Lúc hay tin này, quản đốc của công xưởng sản xuất quần áo lập tức báo cáo cho ủy ban thành phố.

Thế này không phải làm càn ư, đi quá giới hạn rồi!

Một cái công xưởng kéo sợi vải mà dám sản xuất quần áo, thế là mù quáng ép buộc, thế là coi khinh nhiệm vụ sản xuất đã được quy định. Rảnh rỗi như thế mà không gia tăng thời gian làm nhiệm vụ sản xuất, còn chạy lăng xăng làm việc của chỗ khác à!

Khi nhận được điện thoại từ ủy ban thành phố, quản đốc Cao vừa tức vừa sợ, chạy ào đến công đoàn tìm đến chủ tịch Tôn.

"Lão Tôn à, ông nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào. Bên công xưởng sản xuất quần áo làm thế này, chúng ta còn tiếp tục chuyện này được nữa không?"

Chủ tịch Tôn nhìn Tô Du.

Lúc này, Tô Du mới mở miệng nói, "Phải làm chứ. Quản đốc Cao, bên công xưởng sản xuất quần áo kia đúng là ví dụ điển hình cho cho ăn không được nho thì chê nho còn xanh. Chính bọn họ không nghĩ ra cách mang lại lợi ích cho các anh chị em công nhân, tôi nghĩ ra cách chăm sóc công nhân, sao còn bị tố cáo chứ. Việc làm này của chúng ta có đầy đủ lý do mà."

Cô giơ ngón tay đếm, "Thứ nhất, chúng ta không chiếm dụng tài nguyên máy móc, chứ nói gì mà ảnh hưởng nhiệm vụ sản xuất. Thứ hai, chúng ta đang kiếm tiền cho công nhân. Đồng chí chủ tịch từng nói: tự tay làm nên, cơm no áo ấm. Chúng ta để công nhân làm làm chút, giúp bọn họ có một cái Tết hưng thịnh, đồng chí công nhân vô cùng vui vẻ cơ mà. Chúng ta hoàn toàn có thể để tự ủy ban thành phố khảo sát nguyện vọng của công nhân, đảm bảo dân chủ. Thứ ba, đây là nhu cầu của công xưởng thép, anh em công xưởng thép người ta cứ thích mua quần áo chúng ta làm, vậy chỉ có thể nói công việc của công xưởng sản xuất quần áo làm không đạt yêu cầu."

Nghe được những lý do này của Tô Du, quản đốc Cao và chủ tịch Tôn nhìn nhau, quản đốc Cao giơ ngón tay cái với Tô Du, "Tiểu Tô à, lý do này quá tốt."

Ông ta lập tức cảm thấy mình đã lo lắng thừa rồi.

"Tôi lập tức đi xem bên ủy ban thành phố, trả lời tình huống bên phía chúng ta một chút." Quản đốc Cao đứng lên, đang chuẩn bị đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại nói, "Lão Tôn, để Tiểu Tô đi xem cùng tôi xem sao."

Chủ tịch Tôn híp mắt nói, "Bên ủy ban công xưởng các ông cũng không thiếu người, cướp người bên tôi làm gì?"

Quản đốc Cao: "..."

Thấy quản đốc Cao tỏ vẻ cam chịu, trong lòng chủ tịch Tôn vui gần chết, rồi sau đó nói với Tô Du, "Được rồi được rồi, Tiểu Tô à, cô đi cùng quản đốc Cao xem sao, nhớ lấy đại cục làm trọng nhé."

Tô Du gật đầu, "Vâng, thưa chủ tịch Tôn."

Trên đường, quản đốc Cao nhìn Tô Du mà lòng cảm thán, sao lúc trước lại để cô làm bên cạnh lão Tôn cơ chứ. Trước đây cô còn xem như là người dưới quyền mình cơ.

"Tiểu Tô à, cô có muốn sang bên ủy ban công xưởng làm không?"

Tô Du cười nói, "Tôi là một viên gạch của công xưởng, ở đâu cần thì chuyển đến đó. Bây giờ công đoàn đang cần tôi, tôi không chuyển được. Nhưng mà, quản đốc Cao, trong chuyện này, thật ra tôi còn một vài đề nghị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận