Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 211. Đề nghị

Chương 211. Đề nghị


Quản đốc Cao tức khắc tỉnh táo tinh thần, "Đề nghị gì, cô nói đi."

"Hiện giờ máy móc trong công xưởng chúng ta còn quá ít, công nhân lại làm những mấy ca, sản lượng cũng gia tăng nhiều nhiều như vậy rồi, thật sự không có cách nào ngoài kiếm thêm nhiều máy móc đến ha."

Quản đốc Cao im lặng không nói gì. Đừng nói kiếm được máy móc, máy móc họ sử dụng bây giờ còn đang là loại sử dụng từ thời trước khi thành lập nước kia kìa...

"Vậy nên chúng ta phải kiếm tiền. Tôi nghe nói trong công xưởng máy móc ở Thượng Hải đang sản xuất máy móc, mà còn toàn là máy dệt mới nhất đấy. Rất nhiều công xưởng dệt may lớn đều dùng máy đó."

Quản đốc Cao gật đầu, "Trước kia tôi cũng từng được tham quan rồi." Lúc đó ông ta nhìn còn suýt chảy nước miếng đây.

"Vậy nên tôi đề nghị lần này công xưởng chúng ta không dừng dây chuyền sản xuất quần áo tạm thời. Đây xem như là chúng ta kiếm thêm một phần tiền đấy. Chúng ta nghĩ cách kiếm hai chiếc máy may về, gia tăng năng lực sản xuất đôi chút, rồi sau đó liên tục sản xuất những bộ quần áo may sẵn thế này, mang bán cho các công xưởng khác. Tuy không kiếm được nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, tiền kiếm được vẫn dùng để mua máy may."

Quản đốc Cao nghe xong nuốt một ngụm nước bọt, "Thế có phải cạnh tranh với công xưởng sản xuất quần áo rồi không?"

"Bọn họ không cạnh tranh lại chúng ta. Nhiệm vụ sản xuất của bọn họ chính là sản xuất quần áo. Vì lẽ đó, bọn họ sẽ tập trung vào thị trường, chứ không bán cho các công xưởng khác như chúng ta."

Quản đốc Cao thất thần ngẫm nghĩ, rồi sau đó nhìn Tô Du, "Tiểu Tô à, cô thật sự không chuẩn bị sang bên ủy ban công xưởng thật à?"

Tô Du cười nói, "Tôi ở đâu thì cũng là người của công xưởng dệt may chúng ta mà."

Lúc đến trụ sở lớn ủy ban thành phố, quản đốc Cao vô cùng lo lắng, dẫn Tô Du đi thẳng vào bên trong.

Bọn họ tới để gặp thị trưởng Khâu.

Thị trưởng Khâu được phân công quản lý các công xưởng quốc doanh.

Vừa lên tầng hai, Tô Du lập tức nhìn thấy thư ký Tống đang gục xuống bàn viết chữ vẽ tranh. Quản đốc Cao gõ cửa, thư ký Tống ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Du, mắt híp lại theo bản năng.

Quản đốc Cao cười đi qua, "Thư ký Tống, đã lâu không gặp rồi. Lần nào gặp mặt trông thư ký Tống đều có tinh thần thế này ha."

Tô Du cười nói, "Lúc trước thư ký Tống còn bị ốm vì công việc nữa. Giờ thấy thư ký Tống có tinh thần thế này, tôi yên tâm rồi."

Quản đốc Cao lo lắng nói, "Ồ, thư ký Tống, cậu cũng không thể vì công việc mà không quan tâm đến sức khỏe của mình chứ. Dù thế nào cũng phải quan tâm sức khỏe."

Thư ký Tống cười nói, "Sao hăng hái được bằng các chú bên dưới. Không làm nhiệm vụ dệt, mà sản xuất quần áo cũng tranh làm cơ đấy."

"Đó cũng chỉ vì công nhân thôi. Dưới chỗ chúng tôi cũng khó khăn lắm." Quản đốc Cao bắt đầu kể khổ.

Thư ký Tống cười xua tay, "Được rồi, thị trưởng Khâu đang chờ các chú tới giải thích đây."

Nói rồi liền dẫn quản đốc Cao đi vào trong văn phòng. Tô Du cũng đi theo sau, cô cũng không biết mình có được vào hay không, bèn đi tới gần nói, "Thư ký Tống, tôi có được vào không thế?"

Thư ký Tống liếc cô một cái, "Văn phòng nhỏ như thế, nhồi thêm cô cũng không nhồi vào được. Chờ ở bên ngoài."

Nói rồi lập tức dẫn quản đốc Cao vào văn phòng, rồi rất nhanh sau đó lại đi ra.

Nhìn thấy Tô Du đứng ngoài cửa, anh liền dẫn Tô Du ra ngoài hành lang.

Tô Du lén lút đánh giá các thư ký khác trong văn phòng.

Thư ký Tống kéo tay áo của cô liền ra cửa, nhỏ giọng nói, "Nhìn cái gì đấy?"

"À, tôi tò mò thường ngày mọi người làm công việc gì ấy mà. Đây đều là lãnh đạo đó." Phải nhận được mặt của tất cả lãnh đạo chứ, ngộ nhỡ ngẫu nhiên gặp được thì chẳng phải có một mối quan hệ mới ư?

Dù sao cũng tốt hơn chỉ móc nói với thư ký Tống.

Thấy Tô Du như thế, thư ký Tống cũng đoán được đôi phần, lấy thuốc ra chuẩn bị châm.

Tô Du lập tức nói, "Thư ký Tống, anh lại hút thuốc à?"

Thư ký Tống đáp, "Sao, không được hút?"

Tô Du thở dài, "Tôi chỉ đang suy nghĩ cho sức khỏe của anh thôi. Trước kia tôi đọc một quyển sách về y học, trong đó nói khói thuốc đi đến phổi sẽ khiến phổi bị khói hun đen!"

Thư ký Tống: "..."

"Anh xem bình thường bếp lò nấu cơm của chúng ta có phải đều rất đen không, cũng là bị hun đen đấy. Bếp lò còn đen, cơ quan trong cơ thể người không phải còn yếu ớt hơn ư?"

Thư ký Tống nhìn điếu thuốc của mình, rồi sau đó nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tôt Du, do dự xem có nên tin lời nói dóc của cô không.

Anh vừa châm thuốc vừa nói, "Đồng chí nam mà không hút thuốc thì sao ra dáng đồng chí nam? Không thể nào không hút thuốc. Phổi có bị hun đen cũng phải hút."

"Không riêng phổi bị hun đen mà răng cũng bị đen, tay cũng bị đen đấy. Thư ký Tống, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, thật đấy. Người thường tôi cũng không dám nói, tôi biết thư ký Tống anh là người phóng khoáng, biết lắng nghe ý kiến, tôi mới nói."

Tô Du vẻ mặt thành khẩn, trong lòng lại muốn mắng người. Nếu không vì sợ bị hút thuốc thụ động, ai quan tâm anh tư tưởng đen tối hay phổi tối đen chứ.

Thư ký Tống nhìn ngón tay mình, yên lặng nhét thuốc vào trong hộp, rồi sau đó cất đi.

Anh không bao giờ muốn gặp mặt đồng chí nữ này nữa. Lần nào gặp ăn cơm cũng không được ăn ngon, giờ hút thuốc còn không yên.

*Lời editor: Mai mình bạo 15c nhé <3 Mọi người ủng hộ KP, TLT khích lệ tinh thần hăng hái này của mình vớiiii
Bạn cần đăng nhập để bình luận