Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 213. Chúng ta giống nhau thôi

Chương 213. Chúng ta giống nhau thôi


Thư ký Tống dẫn Tô Du đi vào phòng làm việc, sau đó nhân tiện pha trà cho thị trưởng Khẩu, mỉm cười nói: "Đồng chí Tiểu Tô này chính là đồng chí trước đây đã đề xuất kế hoạch nhà ở cho nhân viên trong nhà máy."

Thị trưởng Khâu nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Du mỉm cười: “Tiểu Tô, ngồi xuống nói chuyện."

Tô Du vừa ngồi xuống, thật ra trước đó cô cũng đã từng tiếp xúc với những nhân vật cấp thị trưởng. Cho nên không hề cảm thấy căng thẳng. Nhưng mà nhìn thấy bộ quần áo trên người thị trưởng Khâu được giặt trắng sạch, hơn nữa còn được khâu vá, cho nên trong lòng có chút cảm khái.

Thị trưởng Khâu nói: “Tôi nghe nói sự việc lần này là do cô đề xuất?"

“Phải.” Tô Du thành thật gật đầu. Đối với những người có trình độ cao hơn mình, không nên làm trò, như vậy không đẹp.

Những nhà lãnh đạo cao cấp này thông thường có rất nhiều bản lĩnh, chơi thủ đoạn với người ta không lại đâu. Hơn nữa lão cán bộ vì dân phục vụ như thế này mà chơi trò tâm cơ với người ta thì có hơi không tôn trọng người ta rồi.

Thị trưởng Khâu cười nói: "Sự việc lần này tôi cũng hiểu một chút. Vừa rồi nghe tình hình mà đồng chí Cao Xương Minh nói, tôi cũng hiểu rõ. Chỉ là muốn tìm hiểu một chút, kiểu mẫu này liệu có tính phổ biến không?"

Tô Du nghe thị trưởng Khâu nói như thế, thì biết vị này quả thật là một nhà lãnh đạo thực thụ hơn nữa không có tư tưởng cố chấp.

Cô khẽ mỉm cười, nói: "Có thể vận dụng cho các doanh nghiệp khác nhau. Tôi nghe nói có một số nhà máy cơ khí còn đặc biệt mở một công ty phục vụ. Chuyên môn phụ trách công việc sửa chữa kỹ thuật, máy móc cho các nhà máy, đây cũng coi như là tạo ra doanh thu cho nhà máy."

Thị trưởng Khâu nói: “Nhưng tôi cảm thấy nên cụ thể thêm một chút, cách nghĩ này của các người vẫn chưa toàn diện lắm. Chẳng hạn như nhà máy dệt có thể tạo ra thu nhập thông qua việc may quần áo, vậy công ty may mặc lấy cái gì để tạo ra thu nhập?"

Tô Du nói: "Tạm thời tôi chỉ nghĩ cách cho nhà máy dệt, những nhà máy khác tôi không hiểu rõ lắm. Ý tưởng của tôi lúc đó là hy vọng tất cả công nhân trong nhà máy có thể sống tốt hơn, để ai cũng có thể có một năm sung túc. Nhưng tôi nghĩ dù là nhà máy nào đi nữa, chỉ cần công nghệ đi lên thì sản lượng nhất định sẽ tăng. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải tiết kiệm tiền để mua máy móc mới." Khoa học kỹ thuật là nguồn lực sản xuất đi đầu, lời này không thể nói ra trực tiếp, đó là lời nói của vĩ nhân.

Thị trưởng Khâu khẽ gật đầu: “Tiểu Tô, ý tưởng của cô vẫn rất tốt, học vấn hiện giờ của cô tới đâu rồi?"

“Tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật lớp bổ túc.” Tô Du nói.

"Đã kết hôn chưa?"

“… Vẫn chưa.” Thị trưởng cũng buôn dưa à.

Thị trưởng Khâu mỉm cười nói: “Đến lúc giải quyết vấn đề cá nhân rồi, giải quyết xong vấn đề cá nhân, cũng toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân."

Tô Du: "...Sau này tôi vẫn còn muốn tiếp tục đi học, chưa suy nghĩ đến vấn đề này."

Thư ký Tống quan sát nhìn cô, trong lòng cười thầm, khi nãy còn muốn làm quan hệ hữu nghị gì đó mà, cái gì mà không suy nghĩ tới. Ở tuổi này, cũng nên suy nghĩ rồi đi.

Nghe Tô Du nói còn muốn đi học, thị trưởng Khâu tò mò hỏi: "Chuẩn bị học nâng cao lên à?"

"Ừm, tôi tính như thế, muốn nâng cao năng lực của bản thân, là một nhân tài có ích cho xã hội và đất nước."

Trong lòng thị trưởng Khâu cảm thấy rất hài lòng, ông ta rất ngưỡng mộ những thành niên có mục tiêu biết phấn đấu này.

"Nghe nói bây giờ cô là đảng viên dự bị? Rất tốt, tuổi trẻ nên có chí hướng và niềm tin. Đi theo tổ chức là đúng đắn. Được rồi, bên nhà máy các người còn có việc, tôi cũng không chậm trễ việc của các người. Quay về phải tiếp tục cố gắng đấy."

Đây là tiễn khách rồi sao.

Tô Du đứng lên: “Thị trưởng Khâu, vậy tôi về trước."

"Ừ. Đi đi. Nói với quản đốc các người, chuyện này cứ làm như vậy trước. Bất cứ chuyện gì cũng phải đạt thành tích."

“Vâng thưa thị trưởng Khâu.” Tô Du mỉm cười gật đầu. Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thư ký Tống tự giác tiễn khác ra cửa. Sau đó, anh đi đến hành lang bên ngoài, nói với Tô Du: “Đồng chí Tiểu Tô, con người cô đúng là không thành thật gì hết. Bình thường khi nói chuyện với tôi đâu có quy tắc như thế."

"Ây da thư ký Tống à, chúng ta không giống nhau, tôi xem anh là bạn. Bạn bè với nhau nói những lời như vậy không phải quá xa lạ rồi sao. Hơn nữa, thư ký Tống anh đi con đường của công chúng, hòa hợp với công chúng. Tôi nói như thế với anh, chứng tỏ anh thành công rồi." Anh sắp thành thị trưởng rồi, tôi cũng nói chuyện đàng hoàng với anh.

"..."

Tô Du lại liếc nhìn anh: “Nhưng mà thư ký Tống, lãnh đạo các người ăn mặc giản dị như thế, còn anh ngày nào cũng mặc đẹp, anh không sợ người khác nói anh à?"

Thư ký Tống liếc cô một cái: “Cô mặc quần áo cũng không tệ nhỉ."

"Tôi là muốn làm tôn lên nét mộc mạc của lãnh đạo chúng tôi."

"Chúng ta giống nhau thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận