Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 214. Không có lập trường

Chương 214. Không có lập trường


Tô Du: "..." Sao thị trưởng Khâu lại tìm được một thư ký như thế này vậy chứ? Cô vẫy tay: “Thư ký Tống, tôi không làm gián đoạn công việc của anh nữa, tạm biệt nhé."

Thư ký Tống tỏ vẻ tự hào quay mặt bỏ đi. Để lại một bóng lưng cho Tô Du.

Thấy thư ký Tống như vậy, Tô Du nghĩ, nếu đây mà là thư ký của cô, sớm đã bị đuổi từ lâu rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu đây là mà thư ký của mình, chắc là cũng không dám nói chuyện với mình như thế.

Tô Du nhếch miệng, vội vàng đi xuống lầu trước quản đốc Cao. Không thể để người lãnh đạo chờ đợi.

Trong văn phòng, thị trưởng Khâu nét mặt tươi cười thảo luận về Tô Du với thư ký Tống.

"Tiểu Tống à, tôi thấy đồng chí này rất có chính kiến đấy, nếu không nói, tôi còn tưởng cô ấy là sinh viên đại học. Tư tưởng tốt, kiến thức cũng nhiều."

Thư ký Tống nói: “Ngoài việc học thêm vài năm, sinh viên đại học không có lợi thế gì. Một số bạn học cùng khóa chúng tôi chẳng có được thành tích gì trong cương vị. Nhưng đãi ngộ được hưởng còn tốt hơn những kỹ thuật cốt cán kia."

Thị trưởng Khâu nói: "Tùy người thôi. Suy cho cùng cũng không phải ai cũng giống như Tiểu Tô. Tiểu Tống à, tôi định đợi năm sau việc xây nhà bên nhà máy dệt định xong xuôi, sẽ điều tạm Tiểu Tô qua đây, đến lúc đó sẽ nghiên cứu việc nhà cửa cho công nhân viên chứ"

Thư ký Tống: "..." Thế chẳng phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy sao?

Ở phía bên kia xe, Tô Du cũng đang trò chuyện cùng quản đốc Cao.

Sau khi nhận được sự hỗ trợ từ thành ủy, quản đốc Cao cảm thấy mình đang rất sung sức, còn định quay về mở rộng sản xuất.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý quên mình của ông ta, Tô Du cảm thấy cần phải dội một gáo nước lạnh vào người ông ta cho tỉnh táo lại, để không mang họa đến các đồng chí công nhân.

"Suy cho cùng, nhiệm vụ chính của chúng ta là sản xuất vải. Quần áo ít thì không sao, làm nhiều quá thì sẽ biến chất. Lúc đó xưởng dệt của chúng ta sẽ được đổi thành xưởng may quần áo sao?"

Quản đốc Cao lắc đầu, điều này chắc chắn là không thể. Ông ta xuất thân từ ngành dệt may.

Tô Du nói: “Vì vậy, trọng tâm chính của chúng ta vẫn là dệt may. Quản đốc Cao, tôi nghĩ chúng ta không chỉ nên cải tiến máy móc mà còn phải nghiên cứu các loại vải mới. Ông nói, nếu chúng ta nghiên cứu chi phí thấp, năng suất cao, và hơn nữa, mặc những loại vải đẹp, nhà máy của chúng ta sẽ như thế nào?"

Quản đốc Cao: "..." Còn có thể như thế nào, không phải là sẽ ầm vang khắp ngành dệt may này sao?

"Tiểu Tô, cô có kiến nghị gì không?"

"Cử người du học để tìm hiểu các công nghệ mới hoặc mời các chuyên gia kỹ thuật từ bên ngoài đến nghiên cứu."

Quản đốc Cao nghiêm túc lại: “Vấn đề này, tôi phải bàn bạc lại với lãnh đạo ủy ban công xưởng. Tiểu Tô, cô thực sự không muốn đến ủy ban công xưởng của chúng tôi sao?"

Lại bị quản đốc Cao lôi kéo, Tô Du lịch sự từ chối.

Bây giờ cô đang dốc lòng ôn tập cho kỳ thi đại học. Tuy rằng vị trí hiện tại trong nhà máy không quá cao nhưng ngoại trừ chủ tịch Tôn trong công đoàn, người khác cũng không dám bảo cô làm việc gì. Hơn nữa còn có cấp dưới pha trà lau bàn cho cô, cuộc sống tốt như vậy, cô không muốn phải đến ủy ban công xưởng bắt đầu lại đâu.

Hơn nữa, cô cũng có tiết tháo. Trước đây đã ở công đoàn rồi, trừ phi thăng chức, nếu không cô cũng sẽ không chạy đến ủy bản công xưởng làm gì.

Đó hiển nhiên là không có lập trường rồi.

Quản đốc Cao thở dài, cũng không nói gì nữa.

Khi đến nhà máy, quản đốc Cao đã triệu tập một cuộc họp với ủy ban công xưởng, Tô Du quay lại văn phòng để báo cáo kết quả nhiệm vụ và một số tình hình với chủ tịch Tôn, ngoài ra, còn nói chuyện bản thân giúp quản đốc Cao đề ra ý tưởng. Suy cho cùng chuyện này không thể giấu được, chi bằng cứ tự nhiên thoải mái nói ra hết.

"Thị trưởng Khâu hỏi tôi, tôi cũng không thể không nói thật, có cái gì thì nói cái đó. Nghĩ rằng đều chung một nhà máy, nhà máy phát triển tốt, chúng ta cũng sẽ lên như diều gặp gió."

Chủ tịch Tôn nói: “Thế thì hời cho lão Cao đó quá rồi, người của ủy ban công xưởng bọn họ đâu ít, không có ai làm được việc."

Tô Du mỉm cười nói: "Nguyên nhân chính là do thiếu tinh thần đổi mới. Thiết bị máy móc trong nhà máy chúng ta đã quá cũ kỹ, muốn phát triển tốt, thì cần phải học tập kiến thức mới, cho dù đổ vốn gốc cũng là bắt buộc, nếu không nhà máy chúng ta sẽ lạc hậu."

"Chuyển này để lão Cao lo đi. Tôi đã nói với ông ta rồi, ông ta chắc chắn sẽ làm."

Tô Du nói: “Chuyện này đợi quản đốc Cao đi làm, cũng không biết đến khi nào mới làm xong. Loại việc tốn kém này không dễ thực hiện. Cho nên, chủ tịch Tôn, tôi kiến nghị công đoàn chúng ta cũng nên bỏ ra chút sức lực.” Không thể để công đoàn ở không được, công đoàn mà nhàn rỗi thì đến lượt cô đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận