Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 218. Làm mai

Chương 218. Làm mai


Nhưng họ đều là người đã có gia đình nên cũng không tiện tham gia náo nhiệt.

Lưu Mai kiêu ngạo khoe khoang trong xưởng: "Có biết ai là người tổ chức hoạt động này không? Là chị của tôi, không phải chị bên nhà mẹ, mà là chị dâu cả của tôi đó."

Nữ công nhân bên cạnh hỏi: "Là chị gái ở công đoàn công xưởng dệt may đúng không?"

"Đương nhiên rồi, chị dâu tôi rất có bản lĩnh, mấy người có biết quần áo mới mà xưởng chúng ta lấy từ công xưởng dệt may không, chị cả nói sẽ còn cung cấp. Đến lúc đó sẽ giúp tôi trực tiếp lấy quần, có thể thoải mái chọn, giá cả vẫn có thể như vậy. Tôi định mua một ít cho người trong nhà."

"Ôi, Mai Tử à, chuyện tốt như vậy sao có thể đến lượt chúng tôi. Tôi nghe nói người bên trong công xưởng dệt may lấy hàng có thể tiết kiệm được phiếu vải và phiếu công nghiệp đó."

Lưu Mai kiêu ngạo nói: "Như vậy không được, chị tôi đã nói rồi, phiếu vải có thể không cần, nhưng phiếu công nghiệp bắt buộc phải có. Hơn nữa, nếu không đưa phiếu vải, giá cả sẽ không thể rẻ như vậy được. Chị cả tôi muốn bảo vệ lợi ích của công xưởng."

"Được rồi, tiêu nhiều tiền hơn chút cũng chẳng sao, chỉ cần có thể tiết kiệm được phiếu vải là được. Đến lúc đó cô lén lút đưa thêm một ít là được."

"Vậy tôi trở về sẽ nói với chị cả. Chỉ cần chị cả đồng ý là được."

Lưu Mai nói xong liền liếc nhìn cổng xưởng, trong lòng thở dài, thật muốn xem chị cả đang làm gì. Bây giờ nhất định là rất uy phong.

Trong phòng họp lớn của xưởng thép, Tô Du và Thư ký Châu đang xem các đồng chí nam và đồng chí nữ biểu diễn. Các đồng chí nam và đồng chí nữ đều rất nhiệt tình, mạnh dạn bước lên sân khấu biểu diễn, thể hiện thế mạnh của mình.

Ca hát, nhảy múa, thậm chí còn có người múa ương ca.

Ban đầu Tô Du xem đến vô cùng thích thú, nhưng được một lúc, cô phát hiện ra mấy đồng chí nam và đồng chí nữ này tìm được đối tượng hợp ý liền bắt đầu tán tỉnh nhau.

Chương trình này không thể xem được nữa rồi. Muốn xem vậy chỉ có thể xem mấy nam nữ đồng chí này dè dặt thận trọng lén lút tiếp xúc với nhau, lại lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.

Quả nhiên là cho dù các nam nữ đồng chí có nhiệt tình phóng khoáng đến đâu, vào lúc nào đó cũng sẽ trở nên bó tay bó chân.

Ví dụ vị đồng chí nam ngồi cạnh cô lúc này đây.

Nam đồng chí này dáng vẻ rất đoan chính, có hơi im lặng. Trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.

Tô Du lén lút liếc nhìn anh ấy, nhưng cũng không tìm anh ấy nói chuyện. Ngược lại là Thư ký Châu ở bên cạnh cười nói: "Đồng chí Lý Kiếm Phong là đội trưởng đồn cảnh sát ở khu vực chúng tôi. Năm nay hai mươi tám tuổi. Trước đây anh ấy từng nhập ngũ, là quân nhân đã xuất ngũ."

Tô Du cười nói: "Đội trưởng Lý xuất ngũ từ khi nào vậy?"

“Năm ngoái.” Lý Kiếm Phong căng thẳng nói, khuôn mặt ngăm đen khẽ đỏ lên. Anh ấy căn bản không dám nhìn Tô Du. Nhưng vẫn không nhịn được lén lút liếc nhìn mấy cái.

Cô đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo, mặc bộ đồ Lê nin màu xanh, trên đầu đội một chiếc mũ quân đội, mái tóc dài ngang vai buông nhẹ hai bên. Cô có đôi lông mày rậm, đôi mắt to tròn, long lanh đen láy như biết nói. Khuôn mặt hơi tròn, làn da trông rất mịn màng. Môi chúm chím, hồng hào, khi cười môi đỏ mọng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Nữ đồng chí này trông rất có tinh thần, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thật đẹp!

Thư ký Châu rất bất mãn với biểu hiện im lặng của Lý Kiếm Phong. Cơ hội tốt như vậy, sao còn không biết thể hiện cho tốt? Nếu không phải vì điều kiện của nhà họ Lý khá tốt, anh ta cũng sẽ không giới thiệu thư ký Tô cho anh ấy. Kết quả lại công cốc.

Nhưng dù sao đi nữa, anh ấy cũng là bạn của mình, mình cũng phải giúp đỡ, vì vậy anh ta tiếp tục nói với Tô Du: "Đội trưởng Lý trước đây từng tham gia vào chiến tranh viện Triều, quân đội của họ rất mạnh, đã đánh ra uy phong của đất nước chúng ta."

Quả nhiên Tô Du liền dùng ánh mắt kính trọng nhìn Lý Kiếm Phong.

Cô rất kính phục những nhân vật vì nước vì dân như vậy.

Đặc biệt là cuộc chiến viện Triều, đánh bại liên quân do cường quốc lớn nhất thế giới đứng đầu, khiến các cường quốc phương Tây không dám coi thường binh lính Hoa Hạ, điều này có ý nghĩa rất lớn.

"Đội trưởng Lý thực sự khiến người ta kính phục."

Lý Kiếm Phong căng thẳng nuốt nước bọt: "Thực ra cũng không có gì đáng ngưỡng mộ. Khi đó tuổi của tôi không lớn nên không đánh tiên phong."

Tô Du nói: "Dám ra chiến trường thì đã là anh hùng rồi."

Mặt Lý Kiếm Phong đỏ bừng.

Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tô Du cũng thầm cân nhắc trong lòng.

Cô cũng đoán được phần nào ý đồ của Thư ký Châu. Là một người phụ nữ hai mươi sáu, sắp hai mươi bảy tuổi, ở thời đại này đúng là cần phải kết hôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận