Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 223. Không có lợi nhuận

Chương 223. Không có lợi nhuận


Mỗi lần đạp đều càng thêm nặng nề, bực tức đạp vào xe. Trong lòng phiền muộn không muốn làm gì, cảm giác đầu óc mình hồ đồ, lại còn kiếm cớ để đưa nữ đồng chí kia về! Tới rồi còn không muốn đi, có chuyện gì với mình vậy chứ!

Chờ thư ký Tống đi rồi, Tô Du khích lệ Phó chủ nhiệm Điền một phen, "Tiểu Điền, cô biểu hiện tốt. Công việc là phải tích cực chủ động như vậy. Cô xem hôm nay cô tích cực như thế, còn gặp được lãnh đạo thành phố. Đây chính là sự hồi báo của cô."

Phó chủ nhiệm Điền lúc này còn đang kích động vui vẻ, nghe thấy lời của Tô Du liền cảm thấy vô cùng sâu sắc. Nếu không phải buổi trưa đúng lúc tới làm việc sớm thì làm sao có thể gặp được lãnh đạo Thị ủy đây.

Tô Du nói, "Tiếp tục công việc, nhất định phải quản lý bộ phận mới cho tốt. Phải tốn nhiều tâm tư, dùng nhiều tâm sức. Sau này nhất định sẽ có hồi báo. Chiều nay chuyện bên này tôi sẽ giao cho cô, tôi sẽ hoàn toàn giao quyền cho cô."

Phó chủ nhiệm Điền cảm động gật đầu.

Tô Du hài lòng cười, "Được rồi, Tiểu Điền à, chút nữa giúp tôi chuẩn bị chọn quần áo, tôi muốn mua vài món đồ, có vài anh em trong xưởng tìm tôi nhờ giúp đỡ. Chuyện này cần phải giúp, nếu có mối quan hệ tốt, sau này sẽ rất có ích đối với bộ phận mới của chúng ta."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ chọn ra vài bộ thật tốt."

Bởi vì làm trong xưởng đã lâu, Phó chủ nhiệm Điền đương nhiên biết suy tính. Nhưng mà cô ấy cũng không muốn nói nhiều. Tô Du có ân chỉ dẫn cô ấy, còn giúp đỡ cô nhiều như thế, cô đương nhiên cũng phải để Tô Du thuận tiện. Hơn nữa, ở trong bộ phận này Tô Du mới là lão đại.

Buổi chiều tan tầm, Tô Du khiêng mấy bộ quần áo về nhà.

Tô Đại Chí đã sớm dựng xe đạp chờ ở cửa. Thấy Tô Du đi tới liền nhanh chóng chạy tới giúp cô ấy cầm đồ. Cầm túi giúp cô ấy rồi sau đó dắt xe đến trước mặt cô để cô ấy thuận tiện ngồi lên xe.

Chờ Tô Du lên xe, Tô Đại Chí liền đạp xe về nhà.

Trên đường, anh ta kích động hưng phấn nói, "Chị, chị làm chủ nhiệm rồi sao!"

Xe còn nghiêng một chút. Tô Du sợ đến nỗi bám vào xe, "Bình tĩnh bình tĩnh, cũng không phải chuyện lớn gì, đừng ngã xe!"

"Vâng." Tô Đại Chí nhanh chóng ổn định xe, "Chị, chị thăng chức rồi."

"Có gì to tát đâu, chút chuyện nhỏ như vậy có gì mà phải vui chứ."

Nghe thấy giọng điệu này của Tô Du, Tô Đại Chí rất ngưỡng mộ.

Sao chị lại có năng lực đến thế chứ?

Về đến nhà, Tô Đại Chí nói với bọn Lưu Mai chuuện Tô Du thăng chức. Lưu Mai và Tô Lâm đều nhìn chị cả của mình bằng ánh mắt sùng bái.

Tô Lâm kích động muốn nịnh nọt liền thấy Tô Du lấy mấy bộ quần áo từ trong bao ném lên trên giường, "Cầm lấy, nhanh chóng kiếm tiền về đây."

Hai người nhất thời bị quần áo mới hấp dẫn, cầm quần áo ướm thử trên người khoa tay múa chân. Nhưng mà ai cũng tiếc không dám thử, đây chính là quần áo mới, phải đưa cho người khác.

Tô Lâm nhỏ giọng nói, "Chị, giá có thể rẻ chút nữa không?"

"Làm sao, sợ chị em lừa người khác à?" Tô Du mất hứng nói.

Tô Lâm nhanh chóng xua tay, "Không phải, là như vậy, em nói với họ bằng giá với xưởng thép, cho nên muốn rẻ thêm chút nữa. . ."

Tô Du lập tức nhíu mày nhìn cô ấy.

Ơ, còn không có phát hiện ra, ở đây còn có một phần tử lợi dụng nữa.

Làm sao có thể lợi dụng như thế chứ, chuyện này không được! Chuyện tốt đều ném hết lên người cô ấy.

Cô ấy nghiêm túc nói, "Học sinh là phải ngoan ngoãn đọc sách, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chị có để em thiếu ăn thiếu mặc sao?"

Tô Tâm: ". . ."

Tô Du thở dài, "Quên đi, mỗi bộ quần áo giảm cho em thêm năm phần tiền, đây là ranh giới cuối cùng." Không có lợi nhuận, cũng không thúc đẩy được sự tích cực của nhân viên tiêu thụ.

Tô lâm lập tức vui vẻ tiến lên ôm cô ấy, "Chị, chị thật tốt quá!"

Lưu Mai lập tức lại gần nói, "Chị, còn em nữa, em cũng có thể giảm thêm năm phần tiền sao?"

"Ừ, đều như nhau." Tô Du hào phóng xua tay, "Ai bảo là người một nhà chứ?"

Lưu Mai lập tức vui vẻ.

Vào đêm cúng ông táo, mọi người ở đại viện đều trải qua một cách thật đơn giản. Vào lúc nơi này thiếu ăn thiếu mặc, trừ khi là lễ hội lớn như lễ Tết, nếu không phải thì sẽ không vung tiền để ăn mừng.

Tô Du có thể là không muốn bản thân mình thiệt thòi. Ngày Tết thì phải có không khí ngày Tết.

Đưa tiền rồi kêu Tô Đại Chí đi tiệm cơm Quốc Doanh mua ít thịt kho tàu mang về, ở nhà lại làm mì gnocchi, cũng xem như người một nhà ăn một bữa hồng hồng hỏa hỏa.

*Hồng hồng hỏa hỏa: Một câu thành ngữ chỉ sự thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.

Tô Tiểu Chí trực đêm nên không có trở về, Tô Du cũng cố ý bảo Tô Lâm chừa lại một phần cho cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận