Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 224. Ép duyên

Chương 224. Ép duyên


Chỉ cần là người có đóng góp trong cái nhà này, cô đều sẽ không đối xử tệ. Quản lý một đại gia đình cũng giống như quản lý một doanh nghiệp vậy. Không để cho người ta nhìn thấy ngon ngọt thì sớm muộn gì cũng phản bội. Nếu muốn trở thành một chủ gia đình thành công, thì nhất định phải mang lại hy vọng cho người nhà. Để họ biết rằng, đi theo chủ nhà như thế này, thì họ mới có thể có cuộc sống tốt hơn.

Cả nhà đều ăn uống vô cùng thoải mãn. Thời điểm mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trong nhà còn có thể thỉnh thoảng ăn một bữa có thịt, còn có thể mặc quần áo mới. Cuộc sống như thế này đã quá tốt rồi.

Gia đình mua ngôi nhà mới, năm sau là có thể ở được. Trong nhà cũng có xe đạp, khiến người khác phải ghen tị. Chưa kể các thiết bị gia dụng khác.

Cuộc sống như thế này thật quá tốt. Trong lòng cả nhà đều càng ngày càng tôn trọng chủ nhà Tô Du này.

Thậm chí bọn họ còn có chút lo lắng, nếu tương lai chị cả tìm được đối tượng, thì cô có dọn ra ngoài ở không? Nếu dọn ra ngoài, vậy gia đình sẽ ra sao?

Gia đình của lão Tống cũng đang đón cúng ông táo ở đây.

Ba Tống Tống Viễn Sơn trước kia đã chuyển nghề, vì năm xưa cũng lập công lớn, cho nên vẫn giữ chức vụ. Bà Tống giữ chức vụ trong Liên đoàn Phụ nữ tỉnh. Cả hai đều có phân chia lương thực hàng tháng nên gia đình có cuộc sống khá tốt.

Năm ngoái hai người hưởng ứng lời kêu gọi giảm bớt phân chia lương thực, cùng nhân dân cả nước chống chọi với thiên tai vì biết đâu đâu đang gánh chịu nạn đói, nhưng đối với con trai, ngược lại là chăm sóc vô cùng chu đáo, không để con bị đói.

Dù sao con trai từ nhỏ đã theo họ dời đi nhiều nơi, sức khỏe không tốt, nếu không phải mạng lớn, có lẽ sẽ phải chết đói giống như những đứa trẻ khác.

Trên bàn, cha Tống và mẹ Tống đẩy hết những món ngon đến bên chổ con trai.

“Không muốn ăn, đều ăn đến ngấy rồi.” Thư ký Tống đẩy ra với vẻ mặt kiêu hãnh.

Cha Tống đột nhiên nổi giận, "Lời như vậy mà mày cũng nói ra được, mỗi ngày mày đều được ăn ngon, mày còn không biết xấu hỏi mà nói như vậy à!"

Thư ký Tống gặm ổ bánh ngô, "Tại sao con không thể ăn đồ ăn của mình?"

Bà Tống vỗ bàn, nói với cha Tống: "Đồng chí Tống Viễn Sơn, ông bớt nói vài câu đi được không. Đêm cúng ông táo, cùng lắm thì không ăn nữa. Đây là con trai để dành cho ông ăn, ông còn mắng chửi nó!"

Cha Tống: "..." Ông lúng túng nói, "Tôi còn phải tiết kiệm, trước kia tôi giao đồ hộp Nhật Bản, tôi ăn nhiều rồi."

"Khoác lác."

Bà Tống trừng mắt nhìn ông, cũng không để ý đến ông nữa, lại nhìn thư ký Tống, "Con trai, mẹ đang giúp con. Con nói cho mẹ biết, khi nào con đồng ý đi gặp gỡ đồng chí nữ kia. Mẹ và dì Lưu kia của con vô cùng vất vả thương lượng tìm đối tượng thích hợp cho con, con lại không đi gặp mặt, mặt mũi của mẹ rất khó coi."

Nghe được những lời này của bà Tống, trong lòng thư ký Tống liền có chút thấp thỏm. Tìm đối tượng? Bây giờ là không thể nào. Đồng chí tiểu Tô không tìm, nếu là anh đi tìm, đây không là sau này việc gì cũng đều phải nghe theo đồng chí tiểu Tô sao.

"Không gặp, bây giờ không gặp. Hiện tại nhân dân cả nước cơm ăn còn chưa no, con không có suy nghĩ này."

Bà Tống lại vỗ bàn, "Đồng chí Tống Đông Chinh, con đang nói cái gì vậy, con thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị, tại sao không tìm đối tượng?"

Thư ký Tống tiếp tục ăn ổ bánh ngô, "Không tìm thì không tìm, bây giờ là xã hội mới, hôn nhân tự do. Các người vẫn là cách mạng cũ, cũng đừng làm những chuyện ép duyên được không?"

Cha Tống không vui nói: "Ép duyên cái gì. Cuộc hôn nhân của cha với mẹ mày là trong tổ chức làm chủ."

"Đó là bởi vì lão nhân gia ngài không tìm được đối tượng."

Cha Tống: "..."

Bà Tống: "..."

Hai vợ chồng kiềm lại xúc động muốn đánh anh. Bà Tống nghiêm mặt nói: "Tiểu Đông, vậy con tìm được đối tượng rồi sao? Mẹ nói con nghe, các đồng chí nữ bây giờ khác với trước đây, họ đều có chủ kiến của mình."

“Quả thật là có chủ kiến.” Thư ký Tống vô cùng tán thành.

Bà Tống nhướng mày, mặt đầy vẻ thích thú nói: "Tiểu Đông, vậy có phải là con đã để ý tới đồng chí nữ nào rồi đúng không ?"

Thư ký Tống mặt đầy kinh hãi nói, "Không thể nào!"

"Con, cái đứa nhỏ này, làm gì mà kích động như vậy, còn nói một chút cho mẹ nghe, có phải hay nghĩ đến một đồng chí nữ, muốn nói chuyện với cô ấy, nói về lý tưởng, nói về cuộc sống không."

Thư ký Tống do dự trong giây lát, rồi lắc đầu. Không không không, cho đến bây giờ anh không nói về lý tưởng và cuộc sống của mình với đồng chí Tiểu Tô, lần nào bọn họ cũng đấu đá nhau.

Không phải người chết thì chính là tôi sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận