Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 228. Tặng quà

Chương 228. Tặng quà


Thư ký Tống nghe vậy thì liếc cô một cái: “Thật ra thì cũng không phải tôi rất muốn đi dạo, nhưng đây là ăn Tết, trong nơi buôn bán nhiều người, chủ yếu là quan sát điều kiện cuộc sống của mọi người thế nào. Cô cũng là đảng viên dự bị, cũng phải học cách quan tâm đến cuộc sống của quần chúng nhân dân."

Tô Du gật đầu không ngừng. Đúng đúng đúng, tôi nghe anh nói liều.

Hai người lại đi đến cửa hàng bán vải vóc và quần áo may sẵn. Người ở hai chỗ này vẫn rất đông. Ngày mai mới là mùng một đầu năm, rất nhiều người đều thừa dịp lúc này tới mua quần áo để chuẩn bị cho ngày mai có quần áo mới mặc.

Tô Du nhìn kia đám đông giành mua ở bên kia mà không khỏi không cảm khái sức mua của nhân dân trong nước. Luôn nói nghèo, không đủ tiền ăn, không đủ tiền mặc, nhưng chỉ cần là nơi bán thực phẩm và quần áo thì không có chuyện không giành mua.

Thư ký Tống nơi bán quần áo may sẵn, anh định đi vào đó thì lại bị Tô Du kéo lại: “Thư ký Tống, tôi nhìn một chút rồi đi. Nhiều người như vậy, mà anh cũng không ngại chen lấn à?"

Cô không muốn đi vào rồi bị người ta ép thành cái bánh thịt.

Thư ký Tống liếc mắt nhìn cô: “Cô nói cô là một nữ đồng chí, cô không thấy người ta xem quần áo mới rồi phải mua sao?"

Tô Du cười nhìn anh: “Không phải tôi đây đang đi cùng thư ký Tống à. Anh xem nam đồng chí người ta cũng không đi vào trong đó. Tôi mà dẫn anh vào thì thư ký Tống anh sẽ mất mặt cỡ nào chứ."

Thư ký Tống: "..."

Đã nói đến mức này rồi, hai người đều không có ý định đi vào trong nữa mà dứt khoát xoay người đi xuống tầng dưới.

Khi đi xuống tầng, trong lòng thư ký Tống buồn rầu, không hiểu tại sao mình lại muốn đi mua sắm với nữ đồng chí này. Mình đi chịu tội à.

Khi vừa rẽ vào góc đường và chuẩn bị đi thì thấy cửa hàng đồ nhập khẩu ở tầng dưới.

Bởi vì phải có phiếu đổi ngoại tệ nên cửa hàng này cũng không có nhiều người.

Tô Du nhìn đồ trưng bày trên kia, đều là mấy món đồ chơi nhỏ mà thôi. Trước kia có thể dễ dàng nhìn thấy những vật nhỏ này, nhưng bây giờ, những thứ này được bày đường hoàng ở trên quầy, kiếm được không ít ngoại tệ cho quốc gia.

Thư ký Tống thấy cô ngẩn người nhìn cửa hàng đồ nhập khẩu thì cũng lại gần nhìn: “Vừa ý cái gì à?"

"Nhìn xem những đồ nước ngoài sản xuất có gì khác đồ trong nước chúng ta sản xuất."

"Không có gì khác nhau, trong nước chúng ta còn không có những thứ này." Lời nói này có hơi bực bội.

Tô Du nói với vẻ mặt đầy lòng tin: “Một ngày nào đó sẽ có, còn tốt hơn bọn họ làm ra, sau này người nước ngoài cũng cần mua đồ của chúng ta. Toàn thế giới đều phải dùng đồ nước ta chế tạo."

Bên cạnh cô chỉ có sự trầm mặc.

Tô Du quay đầu nhìn lại, thư ký Tống đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô không được tự nhiên nói: “Thư ký Tống, tôi nói gì sai à?"

Thư ký Tống ho khan một cái, sau đó anh quét mắt nhìn cửa hàng đồ nhập khẩu: “Không có gì, tôi đột nhiên phát hiện ra cô rất có tình yêu nước, giác ngộ thật cao."

Toàn thế giới đều dùng đồ nước mình chế tạo, giác ngộ này cao cỡ nào...

Anh không dám nghĩ đến, mà chỉ hy vọng có một ngày tất cả mọi người đều có thể ăn cơm no, mặc quần áo mới.

Tô Du tự tin nói: “Tôi là một đảng viên dự bị! Giác ngộ là nhất định rồi."

Lúc họ rời khỏi cửa hàng đồ nhập khẩu, thư ký Tống lại nhìn thấy mấy cái khăn quàng và một ít hàng hoá ở cửa hàng. Đoán chừng những thứ này đã bị người ta giành mua, cũng không còn bao nhiêu thứ.

Anh tiến tới thuận tay cầm một đôi găng tay da màu nâu lên. Cái găng tay này rất nhỏ, nhỏ hơn tay mình một vòng.

Tô Du nhìn lướt qua rồi nhắc nhở: “Nhỏ."

Nhân viên bán hàng cười nói: “Cái này nhập từ Thượng Hải. Vừa mới bày lên."

Thư ký Tống nói: “Mua một đôi."

Nhân viên bán hàng cười rồi lập tức viết hóa đơn.

Tô Du nói: “Thư ký Tống, anh mua cho mẹ anh à?"

Thư ký Tống: "..."

Trả tiền và phiếu xong, thư ký Tống cầm cái bao tay rồi thở phì phò đi ra ngoài. Anh đi ra bên ngoài mới đặt đồ vào tay Tô Du: “Năm hết tết đến rồi còn gặp nhau, nếu tôi không mua cho cô ít đồ thì người khác sẽ nói tôi hẹp hòi."

Tô Du: "..." Tốt như vậy à, còn mua đồ cho cô? Cô dò xét nói: “Thư ký Tống, sao anh tốt vậy?"

"Tôi luôn tốt như vậy!” Thư ký Tống tức giận nói: “Cũng không phải là cái gì đắt đỏ, cứ cầm đi. Coi như là quà năm mới. Tôi đi ra ngoài một chuyến mà không mua gì thì trong lòng không thoải mái."

Tô Du đẩy đi và nói: “Nhưng tôi không thể nhận thật." Cô không có thói quen nhận quà của đàn ông.

Thư ký Tống nói: “Đồng chí Tiểu Tô, cô yên tâm, trước kia tôi cũng mua cho Tiểu Chu và Tiểu Cao. Đây là tác phong của tôi, tôi thích mua quà cho người ta!"

Tô Du: "..." Thói quen này thật đúng là không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận