Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 230. Gia đình

Chương 230. Gia đình


Tô Du thu lại cánh tay và thở dài nói: “Chị vừa đi ra ngoài đã nghĩ nên muốn thứ gì đây, sau đó suy đi nghĩ lại hình như nhà chúng ta không thiếu thứ gì cả, chỉ thiếu cái đồng hồ. Nghĩ kỹ thì nhà chúng ta mỗi ngày đi làm đều không ai đúng giờ, bây giờ có đồng hồ rồi thì người trong nhà đều có thể biết thời gian, thật thuận tiện biết bao nhiêu. Đồng hồ chỉ có một cái nên đưa cho ai cũng không nên, thôi thì để ở chỗ chị vậy, bình thường nếu muốn biết thời gian hỏi chị là được rồi.”

Mọi người ở nhà lão Tô gật gật đầu, chị đúng là toàn tâm toàn ý vì gia đình đấy, muốn mua đồ cho mình cũng phải suy nghĩ cho người nhà.

Lưu Mai tiến đến gần: “Chị, cho tụi em xem một chút đi, trước kia tôi đã nhìn thấy đồng hồ của người ta nhưng vẫn chưa từng sờ quá.”

Tô Du đưa tay ra: “Em sờ đi.”

Tô Lâm nhanh chóng nói: “Em sờ trước.” Sau đó cẩn thận sờ một cái lên cái đồng hồ và cố nhịn nuốt nước bọt.

Cô bé sờ xong rồi, Lưu Mai cũng chầm chậm chạm một cái.

Tô Du lấy lại cái đồng hồ: “Được rồi, sau này trong nhà có điều kiện hơn thì mỗi người mua một cái.”

Cứ nằm mơ đã rồi nói tiếp.

Mặc dù giấc mơ này hơi viển vông nhưng nghĩ đến cách làm việc nói được làm được thì mọi người đều tự động lựa chọn tin tưởng.

Chị nói rồi thì sẽ mua, chắc chắn sẽ mua.

Tô Du nhìn cái đồng hồ của mình: “Thật ra cũng không có gì lớn lao đâu, cái chị mua cũng khá rẻ thôi, tụi em biết nhân viên bán hàng đã nói cái gì không, người ta nhìn chị khinh bỉ đấy, bảo chị mua không nổi đồ đắt tiền! Họ dám khinh thường nhà lão Tô chúng ta! Nghe thấy tụi em bị sỉ nhục trong lòng chị giống như bị con dao đâm vào vậy, cảm thấy rất khó chịu. Tụi em phải cố gắng lên, đợi năm sau chúng ta sẽ mua chiếc đồng hồ tốt nhất, cái này dư ra chị sẽ thưởng cho tụi em.”

Người nhà lão Tô đầu tiên là phẫn nộ tức giận, nào ngờ khi nghe thấy những lời của Tô Du nói thì bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra.

Tô Tiểu Chí nói: “Chị, chỉ có một cái đồng hồ thôi, thưởng thế nào đây?”

Tô Du nghĩ ngợi một lúc: “À đúng, thế thì sẽ thưởng cho người cống hiến nhiều nhất cho gia đình này.”

Tô Lâm: “…” Cô bé hết hy vọng rồi…

Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí bỗng chốc nhìn nhau một cái và hào hứng hẳn lên.

Món ăn ngày tết là bánh cảo, Tô Du cũng hòa mình tham gia cùng mọi người cho vui, cô ngồi vào gói vào chiếc bánh cảo nhưng Lưu Mai và Tô Lâm thấy mấy chiếc bánh cảo cô gói méo mó lộn xộn đến mức họ chịu không nổi phải bảo cô đi nghỉ ngơi đi.

Tô Du quyết định lấy sách vở ra ôn tập.

Còn chưa ôn tập được một lúc đã nghe thấy Tô Lâm gọi lớn: “Chị cả, chị xem chị dâu gói nhiều thịt chưa kìa, thật lãng phí!”

“Cái này chị gói cho chị cả ăn đấy!” Lưu Mai hiên ngang nói.

Tô Đại Chí lẩm bẩm nói: “Ồn cái gì chứ, không thấy chị cả đang ôn bài sao?”

Tô Tiểu Chí nói: “Ai còn làm ồn thì anh sẽ lấy giẻ lau nhét vào miệng người đó.”

Tô Lâm uất ức nói: “Anh, anh chỉ biết bắt nạt em thôi.”

Tô Tiểu Chí nói: “Trong nhà này em là người nhỏ nhất, anh không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây?”

Tô Du ném cho mỗi người một cái liếc mắt, sau đó tiếp tục ôn bài, có điều trên khuôn mặt lại bất giác nở nụ cười, khoảnh khắc vừa rồi cô bỗng cảm nhận thấy một chút tình cảm gia đình ở nơi này.

Gia đình…trước kia cô cũng từng có…

Mùng hai Tết, Tô Du xách theo một lạng thịt và năm lạng bột mì đến nhà cô giáo Từ chúc Tết.

Thời đại này đi chúc Tết vẫn chưa thịnh hành mang nhiều đồ như thế nên khi nhìn thấy Tô Du xách theo nhiều đồ đến nhà thì đôi mắt cô giáo Từ đã sáng rỡ cả lên.

Vừa bước vào cửa đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của người nhà họ Từ.

Cô giáo Từ và con dâu nói: “Đồ của Tiểu Tô không được nhận, trong nhà em ấy cũng rất đông người đấy.”

Con dâu cả nhà họ Từ ngại ngùng đứng đó, vừa muốn trả về nhưng lại không nỡ.

Tô Du vội vàng nói: “Cô giáo Từ, cả năm trời cũng chi có dịp lễ Tết này mới có thể thể hiện lòng kính trọng với cô một chút thôi, nếu cô không nhận thì sau này em không dám qua nhà nữa rồi.”

“Em đang nói cái gì thế, em là học sinh của cô, sao lại không dám qua nhà chứ?”

“Đúng vậy, em là học sinh của cô nên kính trọng cô chẳng phải là điếu đương nhiên sao?” Tô Du nở nụ cười: “Trong nhà em có rồi, bây giờ những mấy đứa em đều là công nhân cả rồi, những thứ này vẫn có thể tiết kiệm để mua được, em ăn ít đi cũng phải thể hiện lòng kính trọng cô giáo chứ.”

Nghe thấy Tô Du nói thế, cô giáo Từ cũng không tiện từ chối nữa, dù sao đây cũng là tấm lòng của học sinh nên bà ấy đã bảo con dâu mang đồ vào, sau đó lấy hạt dưa cho Tô Du rồi mới quan tâm đến chuyện học hành của Tô Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận