Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 232. Chối bỏ

Chương 232. Chối bỏ


Chủ tịch Tôn tỏ ra rất hào hứng: “Cũng bởi vì công đoàn của chúng ta làm việc rất tốt, lão Cao, không phải tôi nói ông chứ, Tiểu Tô đã đưa ra ý tưởng rồi mà chuyện này ông vẫn chưa hoàn thành, năng suất này là không được, nếu như chỉ nhờ bên ủy ban công xưởng các ông thì chuyện năm ngoái cũng chưa hoàn thành đấy, chúng ta làm lãnh đạo phải quyết đoán một chút.”

Những lời này giống như đang tạt một gáo nước lạnh khiến lòng nhiệt tình của quản đốc Cao bị dập tắt hết, ông ta rất hối hận đã đến công đoàn, cái này cứ y như đưa mặt đến cho lão già lão Tôn này tát đấy.

Ông ta quay qua nhìn Tô Du lúc này đang xem sách: “Tiểu Tô, cô có suy nghĩ gì?”

Tô Du ngẩng đầu lên: “Quản đốc Cao, tôi cảm thấy lãnh đạo đến khảo sát thì chúng ta cứ làm việc như thường ngày là được, không cần phải tạo hiện trường gì cả, dù sao nhiệm vụ sản xuất vẫn quan trọng hơn, nếu như chúng ta còn phải đi tiếp đón lãnh đạo thì e rằng lãnh đạo sẽ bị gánh nặng đấy.”

Chủ tịch Tôn gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Tô nói đúng đấy.”

Quản đốc Cao nói: “Nhưng cũng không thể không làm gì cả.”

Tô Du nói: “Hay là thế này, chúng ta hãy sắp xếp cuộc thi kỹ thuật mỗi tháng diễn ra đúng ngày lãnh đạo đến, để lãnh đạo nhìn thấy công nhân công xưởng chúng ta thể hiện kỹ thuật của mình.”

Chủ tịch Tôn gật đầu lia lịa: “Cách làm của Tiểu Tô rất tốt.”

Quản đốc Cao trợn mắt nhìn ông ta một cái và quay qua nói với Tô Du: “…Được, một lát tôi sẽ tuyên truyền với cấp dưới một chút, Tiểu Tô, bên cô hãy giúp đỡ phối hợp, sự việc quá gấp gáp.”

Tô Du nhìn Chủ tịch Tôn một cái, thấy Chủ tịch Tôn uống ngụm trà khẽ gật đầu thì Tô Du mới nghiêm túc nói: “Được thôi, tôi sẽ cố gắng phối hợp công việc trong công xưởng.”

Bước đầu tiên của cuộc khảo sát bắt đầu từ lò than, sau đó là quặng sắt rồi đến công ty vận chuyển, thời gian ở lại bên công xưởng sắt thép là dài nhất vì đây là đơn vị trọng điểm của tỉnh.

Trên đường đi, mấy lãnh đạo của ủy ban Thành phố đối với sự phát triển của đơn vị vẫn khá hài lòng, trên khuôn mặt nở nụ cười.

Những thư ký đi cùng các lãnh đạo cũng nghiêm túc ghi chú.

Bên công xưởng sắt thép, thư ký Châu từ phía xa đã nhìn thấy thư ký Tống trong dòng người.

Nhìn thấy các lãnh đạo đang trò chuyện với nhau, anh ta đã tìm một cơ hội đến gần và nói thầm với thư ký Tống: “Thư Ký Tống, khi nào anh có thời gian chúng ta gặp nhau nhé? Cũng khá lâu rồi không gặp đấy.”

Thư Ký Tống nhìn anh ta một cái: “Không rảnh, đầu năm bận rộn lắm.”

“Ái chà, thư ký Tống, bận mấy cũng phải ăn cơm mà, chúng tôi đều đang đợi anh đấy.”

“Không đi.” Thư Ký Tống nói với vẻ mặt kiên định: “Công việc thật sự rất bận rộn, hay là lần sau đi.”

Nhìn thấy thái độ này của thư ký Tống, trong lòng thư ký Châu bỗng cảm thấy chột dạ, trong lòng đang suy nghĩ liệu mình có phải đã đắc tội với thư ký Tống hay không thì đột nhiên nhớ đến lần cuối họ gặp nhau.

Chính là đợt liên hoan của công xưởng dệt may hồi năm ngoái.

Bây giờ mới đột nhiên nhớ lại, hèn chi thư ký Tống kể từ lần đó thì không màng đến anh ta nữa, nguyên nhân là bởi vì…ái chà, phải nghĩ ra sớm chứ, bộ dạng của thư ký Tống lần trước đã rất kỳ lạ rồi, anh ta còn có chút nghi ngờ đấy, chỉ là không để tâm lắm, bây giờ nghĩ lại thì ra là thật rồi.

Anh ta vội vàng nói: “Thư ký Tống, anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết anh và thư ký Tô đang hẹn hò đâu, nếu không tôi chắc chắn sẽ không làm những chuyện này, thà phá mười tòa miếu chứ không phá một mối duyên.”

“Anh nói cái gì?” Thư ký Tống khẽ kích động, những thư ký đứng bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh ra khỏi đám đông và nói với thư ký Châu đang đứng bên cạnh: “Anh đang nói lung tung cái gì chứ, từ khi nào mà tôi và Tô…đồng chí Tô kia hẹn hò chứ?”

Thư ký Châu nhìn anh ta với khuôn mặt kỳ lạ: “Thư Ký Tống, anh còn giấu tôi làm gì chứ, nếu anh không phải đang hẹn hò với thư ký Tô thì tại sao lại vì chuyện của đội trưởng Lý mà giận tôi chứ?”

“….” Thư ký Tống cảm thấy rất khó hiểu, anh chau mày che giấu sự lo lắng: “Đừng nói lung tung, tôi không phải bởi vì cái nguyên nhân đó, mà là bởi vì…”

Thư ký Châu nghi ngờ nói: “Anh không phải bởi vì biết đội trưởng Lý muốn hẹn hò với thư ký Tô nên mới giận sao?”

“…” Thư ký Tống chau mày lại: “Nói chung là anh đừng nói lung tung, không phải vì lý do này đâu.”

Thư Ký Châu lẩm bẩm nói với vẻ khó tin: “Nói thật thì chuyện này rất bình thường, chúng tôi cũng không nói gì đâu nên anh không cần phải giấu giếm, mặc dù thư ký Tô lớn hơn vài tuổi nhưng điều kiện của người ta thật sự rất tốt, đến đội trưởng Lý cũng cảm thấy rất tốt mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận