Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 233. Bắt thóp

Chương 233. Bắt thóp


Thư Ký Tống bặm miệng lại: “Được rồi, đồng chí Châu Bảo Quốc, ăn cơm để lần sau, bây giờ đang làm việc thì hãy nghiêm túc một chút.”

Thư Ký Châu hỏi: “Thế anh không giận nữa chứ.”

Thư Ký Tống cười nói: “Đó giờ tôi có giận đâu, tôi nói giận lúc nào hả? Là anh cứ suy diễn lung tung đấy, được rồi, lần sau ăn cơm, tôi thật sự rất bận.”

Nói rồi anh vội vàng lẫn vào trong đám người.

Vừa hòa vào đám người thì thư ký Thạch bên cạnh Thị trưởng Trần đã nhìn anh hỏi: “Đồng chí Đông Chinh, sao anh lại chảy mồ hôi thế?”

Thư Ký Tống sờ sờ trán mình và bình thản nói: “…Không sao, có chút nóng thôi, mặc quá dày rồi.”

“Ừ.” Thư ký Thạch trả lời một tiếng và không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, Tống Đông Chinh đó giờ luôn tự tin nổi bật trong đám thư ký hôm nay bị sao thế.

Đừng để anh ta bắt thóp được điều gì đấy.

Thư Ký Tống tiếp tục viết lên cuốn sổ ghi chú, kết quả liên tục mấy chữ đều viết tên của Tiểu Tô…

Anh vội vàng gạch đi, sau đó lật mặt khác và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Sao anh có thể hẹn hò với đồng chí nữ như đồng chí Tiểu Tô chứ, ngày nào cũng tranh với anh, lần nào cũng muốn tranh thắng, nếu như hẹn hò với cô thì sau này mình làm sao mà sống nổi chứ?

Tìm đối tượng thì phải tìm người nào dịu dàng hiền thục ấy…Anh nói gì nghe nấy, không được tranh cãi với anh, biết chăm lo cho gia đình, nghĩ đi nghĩ lại, anh đột nhiên cảm thấy nếu tìm một cô dịu dàng hiền thục thì lại cảm thấy cuộc sống có phải quá nhàm chán vô vị hay không.

Buổi chiều các lãnh đạo ủy ban Thành phố đã đến công xưởng dệt may.

Sau khi xem vài đơn vị lớn xong thì các lãnh đạo đối với những đơn vị nhỏ cũng không mang nhiều kỳ vọng lắm, chẳng qua bởi vì Thị trưởng Khâu nói đơn vị này mặc dù diện tích không lớn lắm nhưng đó giờ năng suất làm việc rất tốt, luôn tiến bộ vươn lên, sắp xếp trong lịch trình cũng có thể khơi dậy tác dụng khích lệ dành cho các đơn vị khác nên mọi người đã đến đây một chuyến.

Sau khi đến công xưởng, mọi người đều nhận ra có gì đó hơi khác lạ.

Trong công xưởng này không hề làm trò gì để chào đón họ, chỉ có xưởng trưởng của ủy ban công xưởng và một chủ tịch công đoàn đi ra thôi.

Quản đốc Cao cười nói: “Đầu năm nên mọi người làm việc rất hăng hái, công nhân đang sản xuất ở hiện trường, còn một số đi thi đua rồi.”

Thị trưởng Trần nghe nói đến thi đua bèn nói: “Bây giờ không phải ngày lễ Tết gì, sao lại tổ chức hoạt động giải trí chứ, như thế sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ sản xuất đấy.”

Quản đốc Cao nói: “Thị trưởng Trần, chúng tôi không có tổ chức hoạt động giải trí, chúng tôi tổ chức thi đấu kỹ năng cũng vì muốn nâng cao hiệu suất làm việc, các lãnh đạo có thể đến hiện trường xem thử, các công nhân rất tích cực với hoạt động này đấy.”

Nghe thấy quản đốc Cao nói thế, Thị trưởng Trần bèn nhìn những lãnh đạo khác của ủy ban công xưởng, Thị trưởng Khâu cười nói: “Nếu đã đến rồi thì hãy đi xem thử nào, tôi cũng từng nghe nói đến hạng mục này nhưng lần đầu tiên mới thấy đấy.”

Thị trưởng Trần gật gật đầu: “Được, thế thì hãy đến hiện trường xem thử nào.”

Quản đốc Cao và Chủ tịch Tôn nở nụ cười đi trước dẫn đường.

Phía sau, thư ký Tống nhìn đi nhìn lại cũng không thấy bóng dáng người quen thuộc.

Một lúc sau đã đến hiện trường, trong đó có mấy người cán bộ đứng cầm sổ vừa nhìn đồng hồ vừa theo dõi công nhân làm việc.

Sau khi ghi chú xong bèn đi tìm Tô Du đăng ký thành tích.

Thư Ký Tống đứng từ xa đã nhìn thấy Tô Du rồi, cô mặc đồng phục của công xưởng dệt may, đầu đội mũ quân đội, tóc tết lại thành hai cái bím.

Bên này, Chủ tịch Tôn giới thiệu nói: “Chúng tôi lợi dụng lúc công nhân làm việc bèn tiến hành kiểm tra họ, vừa làm việc vừa thi đấu, cũng không làm chậm trễ công việc, lại có thể khích lệ công nhân vươn lên, xưởng chúng tôi cũng bởi vì cuộc thi này mà phát hiện ra một công nhân có kỹ thuật rất tốt, cậu ấy nắm giữ kỹ thuật tốt, làm việc nhanh hơn những người khác, bây giờ cậu ấy đã mang những kỹ thuật mình biết truyền dạy ra ngoài khiến năng suất tập thể cũng nâng cao lên.”

Thị trưởng Khâu thấy bộ dạng thi đấu nghiêm túc của các công nhân nhưng động tác vẫn cực kỳ nhuần nhuyễn: “Cái này cũng không tệ.”

Thị trưởng Trần và những lãnh đạo ủy ban công xưởng khác cũng gật đầu.

Tinh thần của những công nhân này cũng không tệ.

Ở trong hiện trường một lúc, các lãnh đạo lo sẽ làm ảnh hưởng đến các công nhân làm việc nên đi ra ngoài hiện trường.

Nhìn thấy các lãnh đạo rời khỏi, các cán bộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Du liếc nhìn trong đám người, quả nhiên nhìn thấy thư ký Tống, anh cũng vừa hay ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khi phát hiện cô đang nhìn mình thì đột nhiên cảm thấy giật mình thu ánh mắt lại và chạy theo sau lưng các lãnh đạo.

Tô Du: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận