Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 234. Không phải anh muốn đến đâu

Chương 234. Không phải anh muốn đến đâu


Bên ngoài, các lãnh đạo đã chuẩn bị rời khỏi, Thị trưởng Khâu cảm thấy rất có hứng thú với một ý kiến trong hòm thư.

Chủ tịch Tôn một lần nữa lên tiếng giải thích: “Đây là lần đầu tiên công xưởng chúng tôi tổ chức hoạt động như thế, cũng vì muốn liên kết sức mạnh và xây dựng công xưởng ngày càng tốt hơn.”

Thị trưởng Khâu cười nói: “Công xưởng các ông có nhiều trò mới thật đấy, hãy cố gắng thực hiện và tạo ra thành tích tốt, sau này sẽ truyền bá ra bên ngoài, đúng rồi, những thứ này sao các ông có thể nghĩ ra thế?’

Chủ tịch Tôn nói: “Tất cả đều là ý kiến của đồng chí Tô Du nêu ra đấy, mọi người cùng nhau bàn bạc rồi đưa ra quyết định.”

“À, thì ra là đồng chí Tiểu Tô kia, đồng chí đó tốt lắm.” Thị trưởng Khâu khẳng định: “Đồng chí Thụ Xuân, tôi chuẩn bị một thời gian nữa sẽ điều Tiểu Tô qua chỗ tôi một thời gian, các ông hãy giúp đỡ phối hợp nhé.”

Chủ tịch Tôn: “…” Ý gì đây?

Nhìn thấy Chủ tịch Tôn ngơ ngác, Thị trưởng Khâu cười nói: “Không cần phải lo lắng, chỉ là mượn dùng thôi, chủ yếu là liên quan đến công tác xây dựng nhà ở nên cần sự phối hợp với bên cô.”

Biết là chuyện này nên Chủ tịch Tôn mới yên tâm.

Thị trưởng Khâu lại nói: “Đồng chí Thụ Xuân, ông cũng phải cố gắng làm việc thật tốt và cố gắng làm ra chút thành tích, sau này phải gánh thêm nhiều trách nhiệm nữa.”

Chủ tịch Tôn nghe thấy ý đồ trong đó bèn rất kích động: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cống hiến cho sự nghiệp xây dựng mọi lúc mọi nơi.”

Nói xong những lời này, Thị trưởng Khâu mới đưa thư ký Tống rời khỏi đi tập hợp với những người khác, trên đường đi, Thị trưởng Khâu nói: “Tiểu Tống, hôm nay cậu yên lặng quá.”

Thư Ký Tống nói: “Tôi đang nghiêm trang học hỏi kinh nghiệm đấy.”

“Tôi còn tưởng cậu gặp phải khó khăn gì nữa chứ, học tập là một chuyện tốt, bình thường không có việc gì làm cậu hãy thường xuyên đến công xưởng phía dưới đi dạo, đại đa số người dân trong thành phố đều là công nhân, hiểu rõ những đơn vị này chính là hiểu rõ tình hình sinh hoạt của người dân.”

Thư ký Tống nghiêm túc gật đầu.

“Ví dụ như cái công xưởng dệt may này, tôi đề nghị cậu hãy thường xuyên đến, cậu nhìn xem, họ có rất nhiều nơi đáng để chúng ta học hỏi đấy.”

“…Được.” Đây không phải anh muốn đến đâu, là lãnh đạo bảo đấy.

Các lãnh đạo đã đi, bầu không khí trong công xưởng dệt may cũng nhẹ nhàng hơn.

Quản đốc Cao và chủ tịch Tôn càng hài lòng với Tô Du hơn, đây là một nhân tài thật sự có năng lực.

Nhưng khiến chủ tịch Tôn buồn bực là sợ rằng không giữ được người này nữa.

Mặc dù trong lòng ít nhiều hơi không thoải mái, nhưng tin tức này ông ta vẫn phải đánh tiếng với Tô Du, để cô chuẩn bị tâm lý một chút.

Tô Du mới vừa bàn giao công việc, đang làm đề toán trong phòng làm việc, nghe chủ tịch Tôn nói vậy, cô hoảng sợ suýt nữa viết sai chữ.

Cô kinh ngạc hỏi: “Mượn tạm tôi sao?”

Chủ tịch Tôn uống trà gật đầu, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, thị trưởng Khâu nói chỉ mượn tạm để hỗ trợ làm việc thôi.”

Cô không muốn đi hỗ trợ làm việc, cô còn đang bận đây. Tới Ủy ban thành phố nào có thể tự do tự tại như ở trong công xưởng chứ.

Tô Du không hề ôm bất kỳ hi vọng nào với chuyện tới Ủy ban thành phố.

Mặc dù cô không học đại học, tới thẳng Ủy ban thành phố cũng không phải là không thể, chuyện này phụ thuộc vào còn người mà. Nhưng sau này cạnh tranh sẽ không giống nhau nữa.

Hơn nữa học đại học ở các thời kỳ khác nhau sẽ có hàm lượng kiến thức khác nhau.

Cho nên so sánh thì bây giờ cô chưa khẩn cấp tới các cơ quan chính phủ như vậy.

Nhưng nếu như thật sự bị điều đi, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng theo. Đợi đã, chủ tịch Tôn mới vừa nói ai mượn tạm cô cơ: “Ngài nói là thị trưởng Khâu?”

“Đúng vậy.”

“...” Chao ôi, vậy chẳng phải là ngày ngày sẽ giao tiếp với thư ký Tống sao? Vậy thì thật sự rất bận rộn.

Buổi tối, thư ký Tống nhìn đồ ăn ở nhà mà không thể nuốt trôi, ăn vài miếng là chẳng muốn ăn thêm nữa.

Anh đứng dậy đi vào trong phòng.

Bà Tống gọi: “Tiểu Đông, sao không ăn nữa?”

“Con no rồi.”

Trong phòng, thư ký Tống cầm giấy bút lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ, trong lòng rất khó chịu. Lãnh đạo bảo anh tới công xưởng dệt may học tập, rốt cuộc anh có nên đi hay không đây? Không đi thì hình như không tốt lắm, dẫu sao cũng là lời của lãnh đạo.

Đi thì thật sự hình như cũng không có gì không tốt, dẫu sao anh cũng không là gì trái lương tâm, sợ ai chứ? Chuyện này không cần thiết.

Tiểu Châu nói anh và đồng chí Tiểu Tô đang quen nhau đơn thuần chỉ là đang nói vớ vấn.

Hoàn toàn không có chuyện đó.

Cho nên ngày mai vẫn nên đi một chuyến, đúng, buổi sáng đi xem thử, xem một hồi rồi đi. Anh đi làm việc thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận