Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 235. Khang khác

Chương 235. Khang khác


Ngày hôm sau, thư ký Tống chỉnh trang bản thân thật tốt.

Tối hôm qua vừa cắt tóc, sáng sớm rửa mặt bằng xà bông thơm, cảm giác vô cùng thoải mái sảng khoái.

Thay đổi mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ quân trang cũ và một đôi giày da màu đen.

Bà Tống nhìn anh mặc áo sơ mi trắng và quân trang đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Đông à, con mặc thế này không lạnh sao?”

“Cũng đầu xuân rồi, không lạnh nữa.” Thư ký Tống nói.

“Đầu mùa xuân rồi không lạnh nữa, nhưng trước kia con sợ lạnh nhất mà.”

Thư ký Tống: “... Cơ thể con đã khỏe rồi, bây giờ rất khỏe mạnh.” Sau đó sống lưng thẳng tắp đi ra ngoài.

Bà Tống thấy con trai mình hơi khang khác, ngày hôm qua cơm cũng không ăn, hôm nay còn không sợ lạnh nữa. Đây là mặt trời mọc từ đằng Tây sao? Nên bà vội vàng chạy đi tìm chồng đang tập thể dục ở dưới lầu.

Mặc dù bây giờ ông bị tàn tật chân, nhưng từ trước đến nay luôn chăm chỉ tập luyện bất kể nắng mưa. Lúc này ông đang chống gậy vận động chân tay ở dưới lầu. Thấy con trai xuống lầu, ông còn định gọi một tiếng, kết quả cậu con trai lại cứ thế ra đi thẳng như thể ông không tồn tại.

“...”

“Lão Tống, ông thấy con trai không?”

Bà Tống vội vàng xuống lầu, ông Tống không vui nói: “Ông đây nhìn thấy nó, nó lại không thấy ông đây. Thằng nhóc con không biết lớn nhỏ này, không ra thể thống gì cả, mất dạy!”

Bà Tống liếc mặt: “Ai thèm nói những lời này với ông, tôi nói là hôm nay con trai mặc rất ít.”

Ông Tống lơ đễnh: “Đàn ông con trai mà, mặc nhiều như vậy làm gì?”

“Không phải chuyện này, hôm qua nó còn ăn rất ít, hôm nay mặc cũng ít, chuyện này khác hẳn với trước kia. Con trai mình có phải gặp chuyện gì không đây?” Bà Tống vô cùng lo lắng. Trước đây sau khi hai đứa con của họ hi sinh trên chiến trường, tính tình của con trai cũng thay đổi, một thời gian không nói lời nào. Đã nhiều năm như vậy vẫn rất bình thường, nhưng bây giờ lại có chuyện gì rồi.

Ông Tống cũng hít sâu một hơi, mấy đứa con của ông chỉ còn mỗi đứa con trai này. Mặc dù thằng nhóc này không khiến người ta yêu thích nổi, nhưng cũng không thể mặc kệ được: “Hay là tìm cơ hội hỏi lão Khâu một chút đi. Nhưng hình như không được tốt cho lắm, ông ấy là lãnh đạo của Tiểu Đông, tôi là cha mẹ lại đi hỏi thì không tốt cho tiền đồ của Tiểu Đông.”

“Tôi tới hỏi chuyện công việc, tôi thuộc Liên đoàn Phụ nữ tỉnh, quan tâm đến các đồng chí trẻ cũng là hợp tình hợp lý.” Bà Tống xoay người rời đi.

Ông Tống gõ gậy: “Tự quyết định được rồi còn tới hỏi tôi, bà có ý gì hả?”

Sau đó ông lại tiếp tục luyện tập.

Nhưng trong lòng vẫn tự nhủ, con trai mình chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Mạng nó lớn như vậy, khi căn cứ hoang tàn còn không chết đói, nhiều đứa trẻ cùng bị bệnh như vậy, nó vẫn khỏe lại, địch ném lựu đạn nổ, nó cũng thoát được, cố gắng đến thời hòa bình rồi, còn đi học đại học đó thôi.

Thư ký Tống tới Thành ủy báo cáo lịch trình công việc hôm nay với phó thị trưởng Khâu trước, sau khi biết Phó Thị trưởng Khâu sẽ xử lý công việc ở trong phòng làm việc một thời gian, anh nói muốn tới công xưởng dệt may khảo sát một chút.

“Tôi đi xem họ xây nhà, đánh giá hiệu suất xây dựng của họ như thế nào, tìm hiểu rõ hơn có khó khăn gì hay không.”

Phó thị thưởng Khâu thấy anh chủ động như vậy thì vô cùng vui vẻ. Ông ta muốn đào tạo Tiểu Tống không phải chỉ để làm một thư ký, mà muốn dẫn dắt để tương lai anh có thể trở thành một cán bộ lãnh đạo.

Nếu không lấy trình độ học vấn và lý lịch của Tiểu Tống, bây giờ đã có thể đến trong chính quyền thành phố ở thủ đô rồi.

“Đi đi, phải cẩn thận một chút, chú ý giao lưu thật tốt với các đồng chí công nhân.”

Thư ký Tống gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi!”

...

Ở công xưởng dệt may, Tô Du đang làm đề toán trong phòng làm việc.

Cô đang buồn bực không thôi trong lòng.

Tính nhẩm thời gian, nếu như tham gia kỳ thi năm bảy bảy, đề toán sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bây giờ đại học nhận sinh viên thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, thời đại này có rất nhiều nhà toán học, nên đề thi không hề đơn giản.

Bây giờ Tô Du vô cùng hối hận, tại sao trước đây không học gỏi môn toán, đây rõ ràng là một môn học đáng yêu như vậy, có tính ứng dụng cao như vậy, cô nên nhai nuốt nó vào bụng mới phải.

Vừa bước vào cửa phòng làm việc công đoàn, thư ký Tống đã thấy Tô Du đang túm tóc cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó.

Trái tim anh đập thình thịch thình thịch loạn nhịp, cảm thấy hơi không thở nổi. Nhìn cô vò đầu tóc rốt bù, anh còn muốn vuốt gọn lại cho cô.

Tất xấu, đúng là tật xấu! Đây đâu phải lần đầu tiên gặp mặt, có cần phải như vậy không?

Anh hít sâu một hơi, sau đó cố ý ho khan một tiếng.

“Khụ khụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận