Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 240. Hẹn ăn cơm

Chương 240. Hẹn ăn cơm


Các công nhân đều vô cùng vui vẻ cảnh tượng náo nhiệt, vừa nghe nói còn phải tập trung ăn mừng, nếu các đơn vị khác nhìn thấy trận đánh lớn như vậy chắc chắn phải ghen tị đỏ con mắt nha.

Điều này so với việc tự mình lặng lẽ dọn nhà thì có nhiều mặt mũi hơn.

“Lãnh đạo, khi nào thì được dọn nhà vậy?” Ai đó hét lên.

Chủ tịch Tôn nhìn quản đốc Cao, quản đốc Cao tươi cười đứng lên, "Chúng tôi quyết định ấn định ngày vui này vào ngày một tháng tư."

"Khụ khụ khụ ..." Tô Du bên cạnh đột nhiên bị sặc.

Bên dưới tiếng vỗ tay vang dội, kèm theo đó là những tiếng hò reo vui mừng không ngớt của các công nhân.

Sau khi kết thúc đại hội, trở lại phòng làm việc, chủ tịch Tôn liền sốt sắng hỏi: "Tiểu Tô, những nghi thức vào ngày đó có thể mời lãnh đạo thành phố đến được không?"

Tô Du nói một cách nghiêm túc: "Có thể, lãnh đạo nhiều như vậy, các thị trưởng không có thời gian, tôi mời cục trưởng cũng được. Dù sao đều là lãnh đạo thành phố, các công nhân sẽ không thất vọng."

"Không được, tốt nhất vẫn là mời một nhà lãnh đạo lớn tới. Chủ yếu là muốn họ nhìn thấy những thay đổi trong xưởng chúng ta, sự phát triển của xưởng chúng ta." Chủ tịch Tôn nói.

"Vì vậy ... Tiểu Tô, chờ lát nữa tôi sẽ đi một chuyến đến ủy ban thành phố với quản đốc Cao. Trước mắt cô gắng sức mời thư ký Tống đang bận rộn đi, dù sao cũng phải mời một người đến."

Thư ký Tống ...

Tô Du thở dài, cô cũng không chắc. Lần trước đã đề cập một lần với thư ký Tống, thư ký Tống thì lấp lửng thế nào cũng được, cũng không biết là có được hay không. Hơn nữa gần đây vì chuyện học tập, cô cũng không có thời gian ra ngoài xã giao. Ngay cả thư ký Châu bọn họ cũng không đi. Đã lâu không thấy thư ký Tống.

Buổi chiều, cô liền gọi điện thoại cho thư ký Châu để hỏi về lịch trình của thư ký Tống, xem thử bọn họ có hẹn được hay không.

Thư ký Châu vừa cười vừa uống trà, "Thư ký Tống dạo này bận rộn, cả ngày cũng không thấy được mặt. Tôi đến hẹn mấy lần rồi cũng không hẹn được. Nhưng mà thư ký Tô, cô hẹn thì không thể nào không đến. "

“Tôi cũng bận.” Tô Du nói. Việc ôn thi vào đại học là một nhiệm vụ khó khăn hàng đầu trong đời mỗi người, có thể lơ là sao?

Thư ký Châu vui vẻ trở lại, anh ta biết điều đó. Cả hai cùng nhau bận rộn.

Anh ta cười nói: "Thư ký Tô, nếu không thì cô mời thư ký Tống đi ăn một bữa cơm. Đây là đầu năm, một bữa cơm cũng chưa ăn, trong lòng chúng tôi hơi lo lắng."

"...... Hay là anh hẹn đi... Các anh có quan hệ tốt mà."

Thư ký Châu nhanh chóng nói, "Được, vậy thì tôi sẽ hẹn."

Sau khi Tô Du cúp điện thoại, thư ký châu liền gọi điện thoại cho ủy ban thành phố, sau vài lần chuyển giao mới có thể nói chuyện với thư ký Tống.

Lúc này, trong tay thư ký Tống thực sự đang ôm một cái laptop, trên đó là một đống đề toán học được tổng kết có thể sẽ thi đậu vào đại học. Đây là những đúc kết từ những cuốn sách anh đọc suốt ngày suốt đêm, trong đó bao gồm một số kiến thức trọng tâm do giáo sư đại học rút ra để giúp đỡ.

Mọi việc đã sẵn sàng, nhưng mà không biết làm thế nào để mang nó đến tay người kia.

Mình chủ động mang qua, mặt mũi sẽ khó coi. Không mang qua, dường như nó không có bất kỳ tác dụng nào.

Vì vậy, thời điểm khi nghe thư ký Châu nói muốn đi ăn cơm với nhau, anh đã từ chối. Ăn cái gì, chính sự còn chưa làm xong đâu, ăn cái gì mà ăn?

"Thư ký Tô cũng muốn cùng mọi người tụ tập, vừa nói chuyện điện thoại xong."

Thư ký Tống nghe vậy, mím môi nói: "Tôi nhất định phải nói vài câu, đầu năm bận rộn như vậy còn đi ăn chung, xem ra cái thúng trên người vẫn còn quá nhẹ."

Thư ký châu nói: "Không có chuyện như vậy, dù bận thế nào cũng phải ăn cơm chứ."

Thư ký Tống nghiêm nghị nói: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, quên đi, hay là tôi sẽ đích thân gặp mặt phê bình một chút. Dù sao hành vi này là không đúng. Ngày nào ăn cơm, mấy giờ ?"

Thư ký Châu: "... Vậy vào trưa ngày mốt, vẫn là tiệm cơm Đông Phương."

"Được, tôi biết rồi. Nhớ là tất cả đều phải đến, đừng chỉ vì tôi nói muốn phê bình mà không tới."

"..."

Sau khi cúp điện thoại, thư ký Châu còn đang trong tình trạng hoang mang, cái quái gì vậy, thư ký Tống nói muốn phê bình bọn họ? Tình huống gì thế này?

Không biết rõ tình huống, anh ta vội vàng gọi cho Tô Du nói rõ sự tình.

Tô Du đang làm đề toán nghe đến đây liền bật cười, "Phê bình chúng ta, anh ta khi nào thì phê bình anh?"

Thư ký Châu giải thích, "Con người thư ký Tống vẫn là rất ôn hòa nhã nhặn."

"Ừ, anh ấy là người ôn hòa nhã nhặn, yên tâm đi. Phê bình thì phê bình, anh ấy cũng không thể cắn chúng ta. Đến lúc đó gọi bánh bao sủi cảo, gọi cá kho."

"Chuyện này thì tôi nhớ rồi, nhưng mà thư ký Tô, cô nhớ phải tới sớm nha."

"Biết rồi, tôi sẽ là người đầu tiên đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận