Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 241. Hàng hóa hiếm thấy

Chương 241. Hàng hóa hiếm thấy


Hẹn được thư ký Tống tới, Tô Du yên tâm. Gặp mặt thì dễ giao lưu. Sau khi chuyện này được giải quyết, thì có thể yên tâm chuẩn bị chuyện dọn nhà rồi.

Nghĩ đến ngày mốt phải chuyển nhà, trong lòng Tô Du liền cảm thấy vui sướng.

Buổi tối khi về đến nhà, cả nhà lão Tô lại triệu tập mở một cuộc họp.

Cả nhà tạo thành một vòng tròn lấy Tô Du là trung tâm. Trên mặt mọi người đều mang tâm tình kích động. Giương mắt nhìn chị cả nhà mình.

Tô Du nghiêm nghị nói: "Mọi người đều biết, ngày mốt là Ai cũng biết ngày mốt là ngày thiêng liêng, chúng ta chuẩn bị dọn đến nhà mới."

Cả nhà lão Tô ai cũng vội vàng gật đầu.

"Nhiệm vụ dọn nhà chị sẽ không phân chia. Đại Chí cùng Tiểu Chí phụ trách chuyện lớn, còn Mai Tử và Tiểu Lâm phụ trách những chuyện nhỏ."

“Chị, tụi em biết rồi, tụi em nhất định sẽ phụ trách tốt.” Tô Đại Chí nói.

Tô Du nói tiếp, "Tiếp theo là việc sắp xếp cho căn nhà này. Có hai phương án, một là bán đi, hai là cho thuê."

Đây là một vấn đề lớn. Cả nhà đều nhìn Tô Du. Tô Đại Chí nói: "Chị, chị nghĩ như thế nào, em đều sẽ nghe theo chị."

“Đề nghị của chị chính là bán đi.” Tô Du trực tiếp nói.

Căn nhà này phải bán. Đầu năm nay giữ nhà trong tay không phải là một chuyện tốt. Đặc biệt là bây giờ cả nhà lão Tô sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, nếu trong tay có nhiều hơn một căn nhà, tương lai sẽ trở thành mục tiêu công kích của người đời.

Tuy rằng mọi người vẫn có chút không nỡ bán. Dù sao đây là nhà, thế nhưng mọi người đối với lời nói của Tô Du là nói gì nghe nấy. Chị nói muốn bán, vậy nhất định bán đi sẽ tốt hơn.

“Chị, vậy chúng ta nhờ người tung tin ra ngoài sao?” Tô Tiểu Chí nói.

“Không cần, chị sẽ tự mình tìm người mua.” Tô Du nói.

Tô Du đã từng là một nhà tư bản nên cô từng làm chuyện đầu cơ kiếm lợi này rất nhiều lần.

Ở niên đại khan hiếm nhà ở này, có thể mua một ngôi nhà nhất định là chuyện muôn vàn khó khăn.

Cho nên ngôi nhà rộng hai mươi mét vuông của nhà lão Tô thật sự vẫn được coi là “Hàng hóa hiếm thấy” vào lúc này. Dù bán nhà lấy tiền thì cũng phải bán được cái giá cao, rồi mới kiếm được lợi, nếu không thì cũng quá là uổng.

Dĩ nhiên là người mua phải có cái nhìn tốt, nhất định phải chọn điều hợp ý mình.

Những người khác trong nhà lão Tô lại không để ý Tô Du chuẩn bị bán nhà cho ai. Đối với bọn họ mà nói, cái quan trọng trước mắt nhất chính là chuyện dọn nhà.

Cả nhà bọn họ cũng đi xem nhà ở, xem qua những dãy nhà ngói đỏ. Ngôi nhà rộng rãi sáng sủa, một người có thể ngủ ở một phòng. Có hai phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, một phòng cho chị cả, một phòng cho Tiểu Chí.

Tô Đại Chí cùng Lưu Mai không có gì khác để nói đối với lần này. Chị cả đứng đầu một nhà, nên ngủ trong phòng tốt hơn là phải. Còn Tiểu Chí... Ai bảo lúc ban đầu để người ta bỏ nhiều tiền nhất ra mua nhà.

Chị nói trong nhà phải lấy công bằng làm chủ, không thiên vị, nên cũng không ai nói gì.

Sau khi kết thục cuộc họp, mọi người thu xếp đồ của mình. Bình thường mọi người đi làm bận bịu nên cũng không có thời gian sửa sang, sắp xếp lại những thứ này, chỉ có thể thu dọn từ từ thừa dịp buổi tối ở nhà.

Tô Lâm len lén lại gần nói: “Chị ơi, chúng ta dọn nhà rồi, em có thể mời bạn đến nhà chúng ta chơi không?"

Tô Du đang độc sách, cô nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô ta: “Xem gì?"

"Xem nhà chúng ta ý."

"Nhà chúng ta thì liên quan gì đến người ta. Lão Tứ, cái suy nghĩ này của em là không đúng. Chị dạy em một câu nói, làm giàu trong thầm lặng. Em xem, chị mua một cái xe đạp mà còn phải chờ thăng chức. Tại sao? Bởi vì khi người ta đạt tới thực lực nhất định, thì mình mua những thứ này là bình thường đối với người khác. Nhưng em thì khác, em là học sinh, bạn bè em mà thấy em như vậy. Tất cả mọi người đều ở nhà không tốt, em bằng vào cái gì lại được ở nhà tốt. Về lâu về dài, tất cả mọi người sẽ không qua lại với em nữa."

"Tại sao ạ?"

"Còn cần phải nói à, lúc người ta nói chuyện trời đất nói nhà mình rất chật chội, em lại đột nhiên nói nhà em ở rộng chừng trăm mét vuông, vậy người ta có khó xử không?"

Tô Lâm suy nghĩ một lúc, quả thật là khó xử.

"Vì để tránh sự khó xử này, có phải người khác sẽ không chơi đùa cùng em, thậm chí khi gặp chuyện khác, điều đầu tiên họ làm là bắt thóp của em không."

Tô Lâm gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi. Cho nên Tiểu Lâm này, em nghe lời chị. Em cứ làm một học sinh mộc mạc, giảm dị, không ganh đua, so sánh, muốn so thì so thành tích. Đúng rồi, chị còn phải nhắc nhở em, em không thi đỗ cấp ba hoặc là trường chuyên thì đi dệt vải đi. Cả ngày toàn suy nghĩ ganh đua so sánh, chị thấy em chả bao giờ nghĩ ngợi về việc học tập."

Tô Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận