Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 242. Mất mặt quá!

Chương 242. Mất mặt quá!


Tô Du tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cô phải diệt cái tính ganh đua so sánh của con bé này. So sánh cái gì chứ, qua mấy năm nữa, cái nơi như trường học chính là nơi không yên ổn nhất, đến lúc đó người ta chỉ nhìn chằm chằm vào mấy người thường nổi bật nhất thôi.

Tô Lâm trở lại giường của mình, sau đó lấy quyển nhật ký ở dưới gối ra, viết lời chị cả nói ở trên quyển sổ… làm giàu trong thầm lặng.

Ngày ăn cơm đúng lúc là chủ nhật, nên Tô Du đặc biệt dậy từ rất sớm để chỉnh đốn mình. Giờ đã là đầu mùa xuân, thời tiết cũng ấm hơn, cô mặc một chiếc áo len bông màu xanh do Lưu Mai dệt, tóc xõa ra, trên mặt có hai chiếc kẹp tóc ghim phần tóc mái ra sau ót, lộ ra cái trán sáng bóng.

Đây luôn là tác phong của Tô Du. Và bình thường cô đều lộ toàn bộ óc ra khi giao thiệp với nam đồng chí để tỏ ra có khí thế chút.

Lúc ra cửa cô nhìn giờ, mới mười giờ. Cũng không quá muộn, cô trực tiếp đi ra cửa.

Dẫu sao, thư ký Tống hay thay đổi tính tình, ai biết anh sẽ đi sớm hay không. Cô thừa dịp mọi người chưa tới mà đi tìm anh để nói về chuyện mời ủy ban thành phố tham gia đại hội di dời nhà máy.

Hôm nay, tài xế là Tô Đại Chí như bình thường.

Bây giờ Tô Đại Chí lái xe rất vững, còn vừa lái xe vừa nói: “Chị ơi, tầm đó tới đón chị ạ?"

"Ừ, tới sớm một chút."

"Chị, vẫn là những người đó à. Lần trước em thấy nam đồng chí kia không quá thích em."

"Ai cơ?" Tô Du nhất thời mất hứng. Ai lại dám không thích người nhà mình, mặc dù quả thật bọn họ rất không làm người khác thích nổi, nhưng mình là một lãnh đạo, mình phải duy hộ tôn nghiêm của bọn họ.

Tô Đại Chí nói: “Chính là cái người tái mặt kia."

Nghe vậy, Tô Du biết là người nào: "Không sao, anh ấy nhìn ai cũng như vậy." Chẳng khác nào nói đó là bởi vì anh không thích chị mình sao? Không thể.

Lần này Tô Đại Chí đã yên tâm. Tô Đại Chí quyết định lúc tới đón chị, nhất định mình không nên đối mặt cùng người kia.

Trong lòng Tô Đại Chí suy nghĩ chắc chắn, kết quả lúc vừa đến cửa tiệm cơm thì đã đối mặt cùng người ta.

Thư ký Tống đạp xe đạp đến tiệm cơm này, cơ hồ là hai bên đến cửa tiệm cơm cùng lúc.

Thấy thư ký Tống, Tô Đại Chí khẩn trương thiếu chút nữa đầu xe cũng không cầm được.

Tô Đại Chí cảm thấy thật là xui xẻo, sao vừa đến tiệm cơm đã đụng mặt người ta rồi.

Cũng may, lúc này thư ký Tống không chú ý tới Tô Đại Chí, anh nhìn chằm chằm Tô Du. Tô Du cũng cười với anh một tiếng: “Thư ký Tống, anh cũng tới sớm vậy à."

"Ừ, mấy chuyện như ăn cơm thì không thể tới trễ." Thư ký Tống vừa nói vừa dừng xe, sau đó nhìn về phía Tô Đại Chí luôn cúi đầu.

Anh cảm thấy em trai Tô Du trông khá hơn một chút, ít nhất không thoạt nhìn bỉ ổi như trước. Anh thân thiết nói: “Đây là em trai cô?"

Tô Đại Chí run run.

Tô Du rất muốn che mặt: “Đây là em trai tôi, người đặc biệt biết điều." Rồi cô lại nói với Tô Đại Chí: “Đại Chí, em đi về trước đi."

Thư ký Tống nói: “Trở về làm gì, tới rồi thì ăn cơm cùng nhau nhé. Ăn một bữa cơm còn để em cô chạy tới chạy lui, cũng không ngại phiền toái."

Ai dà, thư ký Tống khách khí như vậy từ khi nào thế. Tô Du liếc nhìn, cô không phát hiện ra âm mưu gì. "Người này không biết xấu hổ à, hôm nay thư ký Châu mời khách, trước kia cũng không chào hỏi. Hơn nữa, Đại Chí không quen biết bọn họ."

"Đúng đúng đúng, hay là em về nhà ăn cơm. Trong nhà còn chờ em. Chị, em đi về trước." Tô Đại Chí chạy mất dạng. Tô Đại Chí không muốn ăn cơm cùng người này một chút nào, lần trước mình bị anh trừng đáng sợ như vậy.

Tô Du: "..." Mất mặt quá!

Thư ký Tống nghiêm mặt: “Em trai cô có ý gì?"

"Nó sợ người lạ. Người đàng hoàng đều như vậy." Tô Du cười khoát tay: “Thư ký Tống, chúng ta vào trong nhà ngồi đi."

Thư ký Tống đi theo ở phía sau: “Sợ người lạ không giống như em trai cô lắm." Anh có đáng sợ như vậy không, rõ ràng anh mời người ta cùng ăn cơm với vẻ rất hữu hảo mà người ta lại chạy mất...

Trong tiệm cơm lúc này không có người, đầu bếp và nhân viên đang nói chuyện phiếm trong phòng bếp. Hai người cũng không cần gọi thức ăn, mà tìm một bàn rồi ngồi xuống.

Tô Du cười và rót nước nóng: “Thư ký Tống, gần đây anh bận việc gì vậy, đã lâu không gặp anh rồi."

Thư ký Tống vừa uống nước, vừa sờ túi xách của mình: “Gần đây trong nhà tôi có một đứa trẻ thân thích sắp thi đại học, tôi soạn một ít tài liệu học tập giúp nó."

Tô Du nghe thấy cụm từ kỳ thi tuyển sinh đại học thì lỗ tai dựng lên.

"Tài liệu gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là một vài bài tập toán trọng điểm. Chủ yếu là bài tập tôi soạn lại theo kỳ thi tuyển sinh đại học trước kia, còn có bài tập tôi tìm thầy để hỏi. Cũng gần như là mấy điểm chính này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận