Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 246. Gỗ mục không thể đẽo

Chương 246. Gỗ mục không thể đẽo


"Chị, về nhà rồi..." Giọng của Tô Đại Chí nhỏ hơn, sau đó cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Tô Du nhìn về phía mọi người có chút ngượng ngùng nó: "Chắc chắn là trong nhà có chuyện gì, tìm tôi đến mức sốt ruột đâu. Tôi đi về trước."

Lý Kiếm Phong vội vàng nói: “Thư ký Tô, có chuyện gì cần tôi trợ giúp thì cứ gọi xuống một câu."

"Được, cảm ơn đội trưởng Lí. Tôi phải đi trước đã."

Đội trưởng Lí nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vẻ lưu luyến không rời nhìn theo Tô Du ngồi lên trên xe đạp của Tô Đại Chí rời đi. Thẳng cho đến khi cô đi rồi mới quay lại nói với thư ký Châu: "Lão Châu, tôi đi vào ăn cơm trước, có cơ hội chúng ta lại tụ hợp."

"Được được được, nhất định nhất định."

Thư ký Châu thở ra nhẹ nhàng, lại nhìn về phía thư ký Tống thì phát hiện từ sớm đã không còn thấy bóng dáng của thư ký Tống.

Bé ngoan, sẽ không phải bực bội rời đi chứ.

Tô Du ngồi ở đằng sau xe đạp, dùng tay véo Tô Đại Chí một phát: "Đại Chí, không phải chị đã nói với em, em từng này tuổi rồi phải có lễ nghi giao tiếp cơ bản. Không phải chị cùng em nói chuyện sao, em hét cái gì chứ, bình thường không thấy em lỗ mãng như vậy."

"Chị..." Vẻ mặt Tô Đại Chí oan ức: "Là vị thư ký Tống kia nói muốn em gọi chị về nhà."

Thư ký Tống?

"Anh ta làm gì mà muốn em gọi chị về nhà?"

"Anh ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với chị."

"Người khác đâu?"

"... Không biết."

Tô Du lại nhéo anh ta một cái: "Sao em lại ngốc như vậy hả? Người ta đùa giỡn em đấy!"

Ôi, thật sự là gỗ mục không thể đẽo mà.

Thư ký Tống đạp xe về nhà, tâm trạng đặc biệt khó chịu.

Anh phải dằn nén lắm mới không để bản thân đi tìm Tô Du hỏi cho rõ ràng, hỏi cô và đội trưởng Lý đó có gì đáng nói không.

Còn nhã nhặn như vậy nữa. Cô chưa từng nhã nhặn với anh. Suốt ngày chỉ biết mưu tính đen tối.

Đội trưởng Lý đó cũng vậy, ra dáng đàn ông rồi mà chẳng có một chút dè dặt. Vừa nhìn thấy đồng chí nữ thì đã muốn chồm tới nói vài ba câu. Lúc nói chuyện với Tiểu Châu mà hai mắt cứ để ý đồng chí nữ đó, tưởng không ai nhận ra dã tâm của anh ta.

Đội trưởng Lý đang suy nghĩ cái gì, hỏa nhãn kim tinh của anh ta đều có thể nói lên điều đó.

Cũng chỉ có đồng chí Tiểu Tô là chưa nhận ra, à không, có lẽ cô ấy không nhận ra…

Thư ký Tống chỉ cảm thấy đầu óc mình tối đi một mảng, chiếc xe tông thẳng vào bức tường bên cạnh.

Người qua đường: "..."

Một đồng chí nhiệt tình chạy đến đỡ xe, một cụ già hỏi: “Đồng chí, đồng chí có sao không.”

Thư ký Tống ôm tay đứng dậy: "Không sao."

"Ồ, xe không sao thì tốt. Chiếc xe tốt như vậy, để ngã hỏng thì tiếc lắm. Đồng chí còn trẻ mà không biết thận trọng chút, chiếc xe tốt như vậy, lỡ ngã hỏng thì phải làm sao, lần sau chú ý chút nhé đồng chí."

"..."

Khi trở về nhà, thư ký Tống khắp người bê bết. Cha Tống đang ngồi trên ghế lau chùi khẩu súng lục Browning mà ông từng mang bên người. Còn là chiến lợi phẩm hồi đó thu được. Bây giờ trở thành nhân viên nghỉ hưu rồi, chỉ có thể sống nhờ vào những ngày tháng hồi ức đó thôi.

Thấy con trai trở về, ông liếc mắt nhìn, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc: “Đông Chinh, con đánh nhau với người ta à?"

"Bị té xe thôi."

Cha Tống đột nhiên lộ vẻ thất vọng: “Còn tưởng là đánh nhau nữa chứ, cha đang nghĩ, con trai ta có cái gan đó từ khi nào không biết."

Thư ký Tống tối sầm mặt lại, bắt đầu xoắn tay áo lên kiểm tra cánh tay của mình: “Cha, trước giờ con chỉ muốn dùng đầu óc giải quyết vấn đề. Vũ lực đã là cách cổ lỗ sĩ rồi."

"Tầm bậy, sức mạnh đến từ nòng súng, đây là điều mà đồng chí chủ tịch đã nói. Bất cứ lúc nào vũ lực cũng là quan trọng nhất!"

"Đúng, trí tuệ của đồng chí chủ tịch rất vĩ đại."

"Con bớt lải nhải với cha đi. Cha cũng không biết sao lại sinh ra một đứa con nhát như thế nhỉ." Cha Tống tỏ vẻ chán ghét, "Nói cho con biết, gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, cứ quất thẳng."

Thư ký Tống quay đầu lại thổi thổi cánh tay của mình. Đau, thật sự rất đau.

Đáng đời, ai bảo con ngốc!

Cha Tống tiếp tục nói: “Đàn ông chúng ta phải tâm huyết lên, lúc đầu mẹ con bị tâm huyết của cha làm cho mê mẩn đấy."

Thư ký Tống nói: “Đợi mẹ con về rồi cha hẵng nói."

Cha Tống tức giận nói: "Con đừng có mà không tin. Lúc đầu khi tổ chức giới thiệu cha và mẹ con, còn có một cán bộ cũng để ý mẹ con. Nói ra thì chức vụ cũng cao hơn cha một chút. Khi đó cha đang nghĩ, bà nội nó, đây là vợ tao, không ai được phép nhìn! Sau đó cha xông tới quyết đấu với tên đó."

Thư ký Tống thấy hơi chột dạ: "...Có đáng vậy không?"

“Cái gì mà không đáng chứ, cưới vợ không dễ dàng mà. Đặc biệt là khi nhìn trúng một người, càng khó khăn hơn.” Cha Tống hớn hở nói: “Nếu không phải lúc đó ông này quyết đoán kịp thời, thì bây giờ đã không có con rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận