Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 247. Để ý người ta

Chương 247. Để ý người ta


Sau khi nói xong, cha Tống cười khúc khích rồi nói tiếp: “Bởi vì chuyện này mà mẹ con cảm thấy trong lòng cha có bà ấy, cho nên đồng ý kết hôn với cha, trước đó bọn ta còn chưa có đối tượng nữa."

Thư ký Tống yếu ớt hỏi: "Trong lòng cha có bà ấy không?"

Cha Tống liếc mắt nhìn anh: “Vớ vẩn, nếu cha không có bả, thế chịu liều làm gì chứ? Bây giờ con vẫn chưa hiểu, đàn ông khi gặp được người phụ nữ mình thích rồi, thế thì người khác cũng đừng hòng để ý người phụ nữ đó. Ai dám nhìn, ta sẽ... ”Chưa kịp nói hết lời, ông đã bị con trai của mình làm cho choáng váng.

"Đông Chinh, con sao vậy, sao đầu đầy mồ hôi, mặt còn đỏ như thế nữa."

Thư ký Tống lấy một tờ khăn giấy vuông ra lau mồ hôi. Sau đó bưng cốc nước nguội trên bàn trà lên uống ừng ực.

Cha Tống sửng sốt: “Đông Chinh, Tiểu Đông, con bị sao vậy, không phải ốm rồi đấy chứ?"

Tuy rất ghét con trai mình nhưng thật ra ông cũng rất quý anh.

“Con không sao.” Thư ký Tống trấn tĩnh lại rồi đứng lên: “Con vào phòng đọc sách đây.”

Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng.

Cha Tống cau mày nhìn anh, còn đi được, cũng rất bình tĩnh, chắc là không có bệnh. Nếu không thằng nhóc thối đó đã sớm làm ầm lên rồi.

Trong phòng, thư ký Tống quăng mình xuống giường.

Thật ra gần đây chính anh cũng phát hiện ra, chỉ là vẫn không dám thừa nhận.

Không sai, anh không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận… anh vậy mà lại để ý nữ đồng chí Tiểu Tô đó rồi!

Anh vỗ phịch phịch vào ngực mình, muốn khóc nhưng không ra nước mắt, sao mà không khống chế được bản thân nhỉ. Hỏng rồi hỏng rồi, đây rõ ràng là cơ thể của mình, sao mà không kìm chế được chứ. Cứ nghe Tiểu Tô đó là mất kiểm soát.

Mất mặt quá, mất mặt quá đi... Nếu để đồng chí Tiểu Tô biết, chắc chắn sẽ cười anh chết mất.

Cái đức tính đó của cô ấy, chắc chắn sẽ làm thế!

Hơn nữa bản thân còn ký hiệp nghị gì đó với cô, sau này cái gì cũng phải nghe theo cô. Từ nay về sau, anh phải mất quyền tự do, mất đi nhân quyền, triệt để trở thành nô lệ cho xã hội mới.

Đáng sợ hơn là, sau khi anh chịu nhiều uất ức như thế rồi mà vẫn không chắc đồng chí Tiểu Tô sẽ chấp nhận anh…

Nghĩ đến đây, thư ký Tống lại toát mồ hôi lạnh, sau đó cuộn mình trên giường, ôm lấy đôi găng tay của mình.

...

Ngày hôm sau đi làm, Tô Du báo cáo tình hình của mình với chủ tịch Tôn, thư ký Tống và thư ký Chu cũng sẽ tới tham dự. Còn phía lãnh đạo, thư ký Tống nói sẽ giúp cô tranh thủ, nhưng không chắc sẽ tới. Dẫu sao lãnh đạo cũng có công việc sắp xếp của riêng họ.

Trên mặt thư ký Tôn vẫn mỉm cười, thật ra ông ta đã cùng quản đốc Cao liên lạc với một số lãnh đạo rồi, cho dù Tô Du không giúp được cũng chẳng sao. Nhưng hiệu quả cùng với thái độ làm việc của Tô Du quả thật khiến ông ta cảm thấy rất hài lòng.

Đây đúng là một cấp dưới tài giỏi.

Bất cứ chuyện gì giao cho cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm. Đáng tiếc là, hết lần này là bị chuyển tạm qua bên ủy ban công xưởng rồi, còn không biết khi nào mới quay lại.

Vào ngày cuối cùng của tháng ba, tất cả thành viên trong nhà lão Tô đều hì hục dọn dẹp đồ đạc dỡ nhà. Không sai, bọn họ sắp chuyển nhà, Tô Du cũng nói, một cây gỗ cũng không được để lại.

Tất cả mọi thứ của nhà họ Tô đều phải được chuyển đi cùng. Bảo gồm cả những khúc gỗ hỏng lúc đầu mới đem về.

Hàng xóm trong khu nhà cũng nhiệt tình đến giúp đỡ.

Chị dâu cả Lâm và chị dâu Lý, còn có thím Điền. Những gia đình khác thì đa phần cũng đến xem náo nhiệt, tám chuyện nhà họ Tô sắp chuyển đi. Chuyển đến một căn nhà lớn hơn.

Nhưng mà chuyện này cũng không ngưỡng mộ nổi, đây cũng là do vận may của nhà họ Tô tốt, bắt kịp thời đại. Ai mà biết được một tổ chức nhỏ như nhà máy dệt lại có thể xây được căn nhà lớn như thế chứ.

Nhà họ Tô đúng là khổ tận cam lai.

Đồ đã sắp sửa dọn xong rồi, buộc chúng lại rồi đợi ngày mai chuyển nhà thôi.

Đến tối những người trong nhà vẫn luyến tiếc nhìn ngắm lại ngôi nhà của mình. Ngôi nhà mà họ đã sống nhiều năm, bên trong chất chứa quá nhiều hồi ức.

Tô Du nói: "Hay là không chuyển đi nữa?"

Cả nhà đồng loạt lắc đầu. So với những kỷ niệm đó, được sống trong ngôi nhà lớn vẫn vui hơn. Cho dù cha mẹ vẫn còn, cũng hi vọng bọn họ có thể sống được những ngày tháng ngày càng tốt hơn.

Lưu Mai nói: "Chị, chị dâu cả nói ngày mai chuyển nhà, muốn qua đây phụ giúp, trong nhà nhiều người, mọi chuyện sẽ nhanh chóng được xử lý."

Tô Du tính toán nhân số, phát hiện người giúp mình chuyển nhà cũng đã rất nhiều rồi. Nhân duyên tốt cũng là một gánh nặng: “Đừng dẫn người đến nhiều quá, đông cũng không hay lắm."

Nghe Tô Du đồng ý, Lưu Mai lập tức vui mừng. Phía nhà mẹ cô ta vẫn còn có ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận