Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 248. Hạnh phúc

Chương 248. Hạnh phúc


Ngày hôm sau, ngày một tháng tư.

Cả nhà họ Tô tinh thần hăng hái đi làm. Để không ảnh hưởng đến sản xuất, cho nên lúc chuyển nhà sẽ được ấn định vào giờ cơm trưa. Nhưng lễ dọn nhà vẫn phải tiến hành vào buổi sáng.

Sáng sớm đến nhà máy thì cảm thấy bầu không khí ngập tràn niềm vui.

Các công nhân đều mỉm cười, trên tường dán đầy những biểu ngữ đỏ rực, trên xe còn tết hoa đỏ. Trông còn náo nhiệt hơn cả Tết nữa.

Sau khi bận rộn cả buổi sáng và sắp xếp địa điểm, chủ tịch Tôn và quản đốc Cao đến gặp lãnh đạo ủy ban thành phố.

Thị trưởng Trần đã không đến, nhưng phó thị trưởng Khâu đã đến.

Theo sau là mấy đồng chí trẻ tuổi.

Khi mấy người đến chỗ làm nghi lễ, Tô Du cùng những người khác đã sắp xếp công nhân chuẩn bị dọn nhà đến đứng thành hàng.

Đầu tiên, quản đốc Cao phát biểu khai mạc: "Các đồng chí, hôm nay là một ngày rất là quan trọng đối với nhà máy dệt Giang Đông chúng ta, sau đó xin mời đồng chí Tôn Thụ Xuân của công đoàn nhà máy chúng ta lên phát biểu cho mọi người."

Chủ tịch Tôn cầm loa lên và nói: "Các đồng chí, hãy ghi nhớ ngày hôm nay, ngày một tháng tư, là ngày mà nhóm nhà ở của công nhân đầu tiên trong nhà máy dệt chúng ta được di dời. Từ bây giờ trở đi, các đồng chí trong nhà máy chúng ta có thể sống trong một căn nhà rộng rãi sáng sủa… chúng ta vinh hạnh mời lãnh đạo của ủy ban thành phố đến tham gia nghi lễ di dời của chúng ta, mọi người cùng hoan nghênh nào."

Dưới sân khấu, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tiếp theo, bài phát biểu của phó Thị trưởng Khâu rất đơn giản: “Hôm nay tôi đến đây chỉ có một mục đích, chính là muốn tìm hiểu các đồng chí có thật sự thích căn nhà mà nhà máy đã xây cho mọi người hay không. Bây giờ nhìn tinh thần của các đồng chí như thế, trong lòng tôi đã có đáp án rồi, những lời khác tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa, chúc mọi người dọn tới nhà mới vui vẻ."

Các công nhân ngay lập tức vỗ tay vui mừng. Lãnh đạo đúng là thực tế mà.

Loa lại truyền đến chủ tịch Tôn, chủ tịch Tôn vẫy tay, nói: “Được rồi các đồng chí, niềm vui dọn đến nhà mới của chúng ta bắt đầu. Sau khi mọi người vào ở nhà mới, nhớ toàn tâm toàn ý vào sản xuất."

Vài công nhân phụ trách dẫn đầu hào hứng dẫn mọi người một ra khỏi địa điểm.

Phó thị trưởng Khâu mỉm cười nói: “Quản lý không tồi, tinh thần sắc mặt của công nhân đều rất tốt. Tiểu Tống, cậu nói có đúng không?"

Thư ký Tống gật đầu, ánh mắt lén nhìn xung quanh. Không nhìn thấy người đó. Vừa nãy còn nhìn thấy đang đứng trong đám đông nói chuyện với người ta mà, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa?

Lúc này Tô Du đang ngồi trên xe đạp, Tô Tiểu Chí ở bên cạnh chạy theo phía sau.

Ba chị em mặt mày hớn hở.

Tô Du nói: "Tiểu Chí, mệt không, đổi với anh em đi?"

“Không mệt, chị, chúng ta được ở nhà lớn rồi!” Tô Tiểu Chí vui mừng nhảy cẩng lên.

Tô Du nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu ta, trong lòng cảm thấy có chút ngưỡng mộ.

Đối với họ, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi.

Trước đây Tô Du cũng từng trải qua cảm giác hạnh phúc như thế.

Cô cũng từng thấy hạnh phúc khi trong gia đình không có nam đinh kế thừa “hoàng vị”. Dù cha cô rất sợ hãi, nhưng lúc đó vẫn còn lương tâm, tuy mẹ cô muốn sinh con trai, nhưng cuối cùng cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ông nội cô cố gắng buôn bán làm ăn, để cả nhà có đủ cơm ăn áo mặc.

Ừm, lúc đó cả gia đình quả thật rất hạnh phúc.

Nhưng giấc mộng hạnh phúc cỡ nào rồi cũng sẽ tỉnh, cho dù là tình thân, cũng sẽ có ngày trở thành giày cũ giẻ rách.

"Chị ơi, sao mắt chị lại đỏ thế?"

Tô Tiểu Chí vừa chạy vừa nói. Trong mắt tràn đầy lo lắng. Đã lâu rồi không thấy mắt chị cả ửng đỏ như thế.

Tô Du mỉm cười nói: "Không có gì, chị vui thôi. Cuối cùng cả nhà chúng ta có thể ở nhà lớn hơn rồi. Trong lòng chị rất là vui."

"Chị, em cũng rất vui."

Tô Tiểu Chí nhếch mép cười, sau đó la lên: “Anh, xuống đây đi, đổi cho em. Em muốn chạy xe!"

Tô Đại Chí giẫm mạnh chân vài cái, sau đó trượt một đoạn xa mới dừng xe lại, bảo Tô Tiểu Chí đuổi theo.

Đợi Tô Tiểu Chí đuổi tới trèo lên xe rồi, cậu ta nhìn chằm chằm thanh ngang trên xe: “Hay là em ngồi phía trước vậy.” Thật sự không muốn đi bộ nữa.

Tô Du tỏ vẻ lo lắng: “Lỡ như ngã thì sao?"

“Không đâu chị, em không ngã đâu.” Tô Đại Chí cười ngây ngô nói.

Tô Du trợn tròn mắt, chị không phải sợ em ngã, chị là lo cái xe của em bị đè quá mà ngã đấy.

Thế nhưng Tô Tiểu Chí lại háo hức muốn thử: “Anh, anh lên đây thử xem, em nói với anh rồi, gần đây kỹ thuật đạp xe của em rất tốt, em chạy xe không cần dùng tay vịn cũng được. Đúng lúc thử xem."

Tô Đại Chí vội vàng ngồi lên đó. Tô Du cảm thấy rõ ràng chiếc xe lắc lư, nhưng may là nó nhanh chóng ổn định lại. Thế nhưng động tác tiếp theo của Tô Tiểu Chí khiến cô được một phen hết hồn. Cái thằng nhóc Tô Tiểu Chí đó thật sự không cần dùng tay vịn. Ngược lại để Tô Đại Chí ở phía trước vịn đầu xe.

"... !!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận