Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 250. Rủ đi xem phim

Chương 250. Rủ đi xem phim


Thư ký Tống mỉm cười, lừa ai vậy chứ, lúc đầu khi anh còn ở căn cứ địa, tiếp xúc với không ít địa chủ, từng thấy rất nhiều gỗ. Trong nhà mấy kẻ hán gian có không ít đồ dùng được làm bằng loại gỗ này. Đồ dùng trong nhà loại người đó có thể kém sao?

Hóa ra là thích kiểu này.

"Nào, Tiểu Chu, chúng ta hãy giúp đồng chí Tiểu Tô dọn đống củi thơm này về phòng cho cô ấy ngửi mỗi ngày."

Thư ký Châu vội vàng chạy tới giúp đỡ, hai người cùng nhau khiêng đống ván đống gỗ đó.

Thư ký Tô vội vàng đi trước dẫn đường, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi."

Phòng của Tô Du là phòng lớn nhất trong nhà, cũng hứng nắng nhiều. Đồ đạc cũng chưa được bày biện xong, giường cũng chưa phủ ga đệm lên.

Thư ký Tống thấy không gian của căn phòng này lớn hơn phòng mình một chút, bất chợt cảm thấy chạnh lòng.

Anh cảm thấy bản thân phải tranh thủ mua nhà thôi.

Thư ký Cao nhìn ngắm quanh phòng một hồi, mỉm cười nói: "Thư ký Tô, phòng cô có phải thiếu mất tủ quần áo cỡ lớn rồi không."

Tô Du nói: "Thứ này không dễ mua"

Thư ký Tống nói: "Đương nhiên không dễ mua, đây là đồ dùng trong hôn lễ, người ta mua để kết hôn mà."

Thư ký Cao: "..."

Tô Du liếc anh một cái: “Thư ký Tống, nhà anh chắc có tủ quần áo chứ, quần áo của anh chỉnh tề vậy mà."

“Đương nhiên là có.” Thư ký Tống lập tức nói.

Tô Du mỉm cười: “Thư ký Tống, có phải anh đã chuẩn bị kết hôn từ sớm rồi không?"

"..."

Tô Du mỉm cười nói: "Đùa thôi đùa thôi, ý của tôi là tôi cũng phải mua tủ thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải dùng tới. Nhưng mà thứ này thật sự không dễ mua, trên thị trường đều bị người ta đặt trước."

Thư ký Cao phì cười: “Có là gì, không mua cái mới được thì mua cái cũ cũng được mà. Quay về bảo tài xế khi đến nơi khác công tác, xem thử có thể mua được cái nào cũ về không."

Thư ký Tống chắp hai tay sau lưng: “Cái cũ thì có ích gì chứ."

"Tôi không có chê. Nhân dân lao động như chúng ta là giản dị nhất. Không đòi hỏi gì cả. Thư ký Cao có cơ hội giúp tôi săn một cái đi." Không chừng có thể vét được một món đồ cổ về thì sao.

Thư ký Cao mỉm cười nói: "Được, có cơ hội giúp cô mang một cái về."

Thư ký Tống đút hai tay vào túi, bước ra khỏi phòng. Không muốn nói chuyện với đồng chí nữ này nữa. Còn định tìm người giúp cô làm một cái, bây giờ thôi vậy!

Mọi người dọn dẹp nhà cửa xong rồi, Tô Du thì chuẩn bị dẫn mọi người đi ăn cơm. Nhưng mà mọi người đều không hiểu rõ nhau, anh trai chị dâu của Lưu Mai nghe nói thư ký ủy ban thành phố cũng đến, nên càng không dám đi ăn cùng. Tô Du bảo Lưu Mai dẫn Đại Chí và Tiểu Chí, cùng cả nhà họ Lưu đi ăn, còn bản thân thì dẫn mấy người thư ký Tống đi ăn.

Đợi mấy người Tô Du đi hết, Lưu Mai mới nói: "Chúng ta ra ngoài ăn làm gì chứ, cứ ở nhà nấu, vừa chuyển nhà tiết kiệm một chút, Tiểu Lâm đúng không?"

Tô Lâm: "..." Cô bé không muốn nấu cơm!

Bên ngoài, thư ký Tống sờ sờ túi quần, ánh mắt chán ghét nhìn thư ký Châu và thư ký Cao, hai tên khốn này cũng thật là, khi nãy còn nói không đi ăn, bây giờ lại chạy tới. Đạo đức giả!

Lần này không đến tiệm cơm Đông Phương, chỗ đó quá xa. Tìm thấy một tiệm cơm quốc doanh gần đây không lớn lắm. Cũng không có món sủi cảo và cá kho của thư ký Tống. Chỉ gọi một phần thịt kho, một phần rau cải trắng, một bát canh trứng, ngoài ra còn thêm mấy bát cơm trắng.

Bữa ăn này trong mắt người khác cũng coi là khá tốt đấy.

Tô Du mỉm cười nói: “Thư ký Tống, thật sự ngại quá, ở đây không có nguồn cung ứng.” Không phải cô cố ý giở trò gì đâu.

Thư ký Tống đang ăn cơm trắng với thịt heo kho: “Không có gì mà ngại cả, tôi đâu có đòi hỏi, có gì ăn nấy.” Anh rất dễ nuôi đấy biết không.

Nói rồi, anh lại mời thư ký Châu và thư ký Cao: “Ăn đi, ăn nhanh chút. Chiều nay các người không đi làm à?"

Cả hai cũng không khách sáo bắt đầu xới cơm ăn.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, thư ký Châu và thư ký Cao đi làm. Tiểu Tô nói: "Thư ký Tống, tôi cũng về đây, trong nhà còn có một số đồ đạc chưa dọn xong."

Thư ký Tống trịnh trọng nói: "Đừng gấp, còn có chuyện muốn nói với cô một tiếng."

"Có chuyện gì?"

"Bạn tôi có cho hai vé xem phim, tôi suy nghĩ đang rảnh rỗi không có việc gì làm, định đi xem thử. Nhưng mà không có người đi cùng, thấy cô miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn, muốn đi xem cùng cô. Tối ngày mai cô có rảnh không?"

Tô Du nghe vậy chợt sững sờ. Lời này sao lại quen thuộc như thế, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.

Hơn nữa không chỉ một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận