Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 262. Mất cơ hội

Chương 262. Mất cơ hội


Làm xong hai đề, cô ngẩng đầu nuốt xuống một ngụm nước miếng, thuận tiện nhìn sang bên cạnh.

Người trẻ tuổi bên cạnh đang nghiêm túc làm việc, giống như đó là chuyện của anh cần làm, một chút cũng không làm có lệ, hoặc là lộ ra bộ dạng không kiên nhẫn.

Ngồi ở bên cạnh nhìn, thế mà ngoại hình của anh, sườn mặt bên cạnh còn có cảm giác trẻ con.

Đột nhiên Tô Du cảm thấy, nếu như cô ở thời đại kia mà nuôi được một sugar baby như vậy thật ra cũng là rất tốt. Đáng tiếc tỉnh ngộ quá muộn, hiện tại không nuôi nổi. Bây giờ nuôi là phải phó thác trách nhiệm cả đời, quá đắt đỏ, không thể qua loa.

Trên đời này người thân đều đã vứt bỏ cô, huống chi là một người đàn ông không có quan hệ gì.

Cho dù tìm, cũng phải tìm một người tin cậy.

Bị Tô Du nhìn một lúc lâu, thư ký Tống mới ngẩng đầu lên xoa bóp lòng bàn tay của chính mình, vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Du đang nhìn mình, nhất thời anh căng thẳng ho khụ khụ: "Nhìn tôi làm gì, làm bài."

Tô Du cười cười, từ bên trong bản ghi chép lấy ra một tờ giấy thỏa thuận lúc trước mà bọn họ đã viết.

"Thư ký Tống, tôi vừa mới phát hiện ra này, tôi đã nghĩ thời điểm nào thì anh đi tìm đối tượng đây. Anh xem, tôi chuẩn bị thi cấp ba học đại học. Đi đại học là không có khả năng đi tìm đối tượng, thư ký Tống, tôi cảm anh sẽ thất bại."

Nhất thời mặt thư ký Tống trắng bệch.

Anh nhìn bức thư thỏa thuận một cái, phản bác: "Học đại học vì sao không tìm đối tượng, nhiều người đi vào trường đại học tìm đối tượng đấy thôi. Đều là lén lút tìm, tốt nghiệp thì kết hôn!"

Tô Du nói: "Đó là người khác, tôi chính là một học sinh tốt tuân thủ quy định. Thư ký Tống, anh đừng nói với tôi là anh học đại học có lén tìm nhé."

Thư ký Tống nghiêm túc nói: "Không tìm, đừng nói bừa. Tôi một lòng học tập đền đáp tổ quốc!"

Tô Du gật đầu, nhìn vào ánh mắt thư ký Tống, tràn đầy khen ngợi: "Quả nhiên những gì anh nói cũng như những gì mà tôi tính toán."

Thư ký Tống: "..."

Tô Du thu tờ giấy thỏa thuận lại, đứng lên vừa cười nói: "Thư ký Tống, nói đùa với anh thế thôi. Tiếp tục công việc. Viết xong sớm một chút để tan tầm."

Nhìn thấy Tô Du tiếp tục làm bài, thư ký Tống cảm thấy dường như anh tự bê đá đập chân mình.

Anh đã nghĩ không hiểu được, vì sao học đại học không cho tìm đối tượng. Tìm một chiến hữu cách mạng cùng nhau tiến bộ không phải là rất tốt hay sao?

Ở trong văn phòng đợi mất một tiếng mới làm xong công chuyện.

Tô Du đem đồ vật này kia thu dọn hết, tính toán ngày mai bắt đầu thông báo cho công xưởng bố trí nghiên cứu. Nhóm công tác nhỏ hiện tại đều chờ kết quả bên này của cô đấy, phải hoàn thành một cách hoàn mỹ mới được.

Đây chính là bước chân đầu tiên đặt địa vị của bản thân của cô trong nhóm này.

Hai người đi ra cửa ủy ban thành phố, bác bảo vệ cười chào hỏi hai người.

"Tan tầm rồi."

Tô Du cười vẫy tay: "Đúng vậy bác, bác vất vả rồi."

Bác bảo vệ cười ha ha : "Làm bảo vệ thị chính, quang vinh."

Thừa dịp lúc này đang tốn chút thời gian, thư ký Tống phụ giúp mang xe đạp ra ngoài, nhìn thấy Tô Du đang đứng bên ngoài, anh chuẩn bị cất lời muốn đưa cô về. Kết quả vừa mới đẩy xe đạp ra ngoài cửa thì nhìn thấy Tô Du đã ngồi lên trên xe của Tô Đại Chí.

Cái tên em trai đáng ghét kia lại đến nữa!

Tô Du ngồi ở trên xe của Tô Đại Chí, vẫy vẫy tay với thư ký Tống: "Thư ký Tống, hôm nay phải cảm ơn anh rồi. Hôm nào có cơ hội mời anh ăn một bữa cơm nhé. Tôi về nhà trước, ngày mai gặp."

Tô Du vừa mới dứt lời, không kịp đợi thư ký Tống trả lời, Tô Đại Chí đã gấp gáp đạp xe chở theo Tô Du chạy đi, sau đó anh ta nhìn thư ký Tống thì phát hiện dường như anh lại mất hứng nữa.

Hai người đi trên đường, Tô Đại Chí đột nhiên hỏi: "Chị, có phải chị rất thân với thư ký Tống hay không, lần trước anh ta còn hỗ trợ cho chúng ta, em cảm thấy con người của anh ta không phải dễ ở chung lắm."

Tô Du nói: "Cho nên sao?"

"Chị, hai người không phải là đối tượng của nhau đó chứ."

"Không có chuyện đó."

Tô Đại Chí thở ra nhẹ nhõm: "Em đây yên tâm, em cảm thấy nếu chị tìm đối tượng, nhất định phải tìm một người thành thật giống như chúng ta vậy, tính tình cũng tốt. Về phần ngoại hình... Chị, ngoại hình thật sự không phải quan trọng đến như vậy, đàn ông không xấu là được rồi."

Ai nói, ngoại hình rất là quan trọng!

Ngay lập tức Tô Du vỗ vào lưng của anh ta một cái: "Đừng có nguyền rủa chị, tìm một người như em vậy còn không bị khóc chết!"

Tô Đại Chí: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận