Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 264. Tò mò

Chương 264. Tò mò


Sau khi ngồi vào vị trí đã rất nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.

Nếu nói điều hối tiếc duy nhất chính là thiếu một thư ký làm chân chạy vặt, cái gì cũng phải đích thân làm.

Sau khi hội nghị bắt đầu thì Tô Du đã đặt báo cáo điều tra lên bàn mọi người và bảo mọi người mang những tờ giấy này về tự in ra một ít và phát cho các công nhân để những đại diện công nhân dựa vào ý nguyện của đại đa số công nhân điền vào, sau khi điền sẽ tổng kết ý kiến rồi đưa cho ủy ban công xưởng và công đoàn cùng nhau ký tên.

Có người đặt câu hỏi: “Cố vấn Tô, cái này có mục đích gì thế?”

“Có nhiều lợi ích chứ, cái này dùng để hỏi ý kiến của các đồng chí công nhân, xây nhà ở không phải là chuyện nhỏ, đây là xây cho công nhân ở nên phải đảm bảo các đồng chí công nhân đều đồng ý, bất kể sau này các công nhân có thay đổi yêu cầu ra sao thì cái phiếu điều tra này cũng sẽ là chứng cứ chứng minh chúng tôi đã đưa ra quy định dựa vào ý nguyện của công nhân.”

Mọi người đến từ các đơn vị công đoàn khác nhau khi nghe thấy lời của Tô Du đều hiểu rõ ý nghĩa của việc này.

Đây quả là giải pháp tốt nhất để tránh rủi ro.

Ai mà biết được sau này có thay đổi chính sách hay không, lỡ như hôm nào đó thay đổi thì cũng không trách lên đầu họ được, ý nguyện của công nhân là điều quan trọng nhất.

Mọi người đều nhìn về phía Tô Du, quả nhiên bên ủy ban Thành phố sắp xếp công việc đúng là không đơn giản mà.

Tô Du cho họ thời gian một ngày để hoàn thành việc này, sau đó mang những dữ liệu ban đầu đến bên ủy ban Thành phố làm thống kê: “Mọi người đều là những đồng chí xuất thân từ công đoàn, chuyện này nhất định phải làm tốt, chúng ta không thể kéo tổ chức công đoàn đi xuống được.”

Nghe thấy Tô Du nói thế, mọi người mới nhớ ra vị cố vấn Tô này vốn là người của công đoàn công xưởng dệt may.

Bỗng chốc cảm thấy thêm vài phần thân thiết.

Cùng xuất thân từ công đoàn nên chắc chắn cũng sẽ chăm sóc cho các thành viên công đoàn.

Sau khi hội nghị kết thúc đã có người tìm Tô Du để liên lạc tình cảm, có người quen làm trong ủy ban Thành phố, sau này cũng có thể tìm kiếm con đường phát triển cho đơn vị của mình, cho dù Tô Du chỉ là điều mượn qua đây thôi nhưng ưu thế của cô cũng không ít.

Thư ký Châu và thư ký Cao lại không có tham qua, họ và Tô Du cũng có quen biết từ trước nên có cơ hội nhiều nên không cần thiết đi đến những trường hợp này để chung vui.

Cán bộ Lưu Phương của công đoàn xưởng máy móc ở tỉnh thành luôn đợi Tô Du nói chuyện xong với người ta, đợi người ta nói xong, thấy Tô Du chuẩn bị đi thì cô mới chạy đến chào hỏi Tô Du: “Xin chào, Cố vấn Tô.”

Tô Du quay đầu qua nhìn cô ta và nhanh chóng nhớ đến những tư liệu của cô ta, cô ta chính là một cán bộ của công xưởng máy móc ở tỉnh thành.

Lưu Phương nhìn thấy Tô Du bèn cười nói: “Cố vấn Tô, cô là đồng chí Tô Du của công xưởng dệt may.”

Tô Du nhìn thấy cô bèn cười nói: “Đồng chí Lưu Phương, dữ liệu của tôi đã nói hết với mọi người rồi.”

“Tôi chính là muốn xác nhận một chút, cảm thấy đó là duyên phận thôi, đồng chí Tô Du, lãnh đạo của công xưởng chúng tôi muốn bày tỏ lời xin lỗi đến cô, đồng chí Ngô Quốc Chí đã sớm bị đưa đến đơn vị công xã phía dưới rồi, đây là sự trừng phạt của công xưởng dành cho anh ta.”

Lưu Phương nói thế cũng là chuyện hết cách thôi, thân là công đoàn thì tất nhiên cô ta biết vụ việc này của Ngô Quốc Chí rồi, chỉ là chuyện này không ảnh hưởng gì nên cô không hề quan tâm đến nhưng khi biết bên Tô Du đã đến chỗ ủy ban Thành phố, đã vậy còn đặc biệt tham gia vào việc xây dựng nhà ở công nhân lần này nên ít nhiều cũng khá lo lắng. Đồng chí nữ rất nhỏ nhon, ai mà biết có thù dai hay không, tới lúc đó lại bị chơi một vố thì tránh không kịp.

Tô Du cũng không ngờ bên công xưởng máy móc vẫn còn nhớ đến những chuyện trước đây nhưng nhìn thấy Lưu Phương không có ý gì khác nên cũng không tính toán với cô: “Cán bộ Lưu, cô đừng nghĩ ngợi nhiều quá, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ chuyên tâm làm việc và không nghĩ đến những chuyện khác, công tư phân minh, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, tôi cũng rất cảm kích đối với công xưởng máy móc.”

Nghe thấy lời của Tô Du, Lưu Phương lúc này mới cảm thấy yên tâm.

“Ngô Quốc Chí là ai thế?” Lưu Phương vừa đi thì phía sau đã vang lên giọng nói của thư ký Tống.

Tô Du đang sắp xếp dữ liệu, vừa nghe thấy tiếng đã quay đầu lại nhìn: “Không có ai cả, thư ký Tống, sao anh lại đến thế?”

“À, thấy cô gần xuống ca mà vẫn chưa về văn phòng, tưởng bên cô chống chọi không nổi nên qua đây xem thử, dù sao đây cũng là chuyện lớn, không thể để xảy ra vấn đề được.”

Cái miệng luôn thốt ra những lời nói không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận