Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 267. Tò mò

Chương 267. Tò mò


“Chị, em sắp phải thi lên trung học phổ thông rồi.” Cô bé nói với Tô Du.

“Em biết thế thì tốt, bình thường làm việc xong phải tranh thủ thời gian lấy sách vở ra ôn bài, nếu em có bản lĩnh thi vào trường chuyên là tốt nhất, nói thật thì với đầu óc của em thi đại học chị cũng chưa yên tâm lắm.” Chủ yếu là con bé này nếu học không nổi đại học thì chi bằng nhanh chóng ra đời đi làm vậy.

Tô Lâm: “…”

Sau khi ăn cơm xong, Tô Du bỗng dưng có hứng thú bảo Lưu Mai đến và tỉ mỉ quan sát bụng của Lưu Mai, trông phẳng lì hoàn toàn không nhìn ra được, nếu không phải biết hai đứa này là người thành thật thì cô cũng rất nghi ngờ liệu có phải cô ta đang gạt trứng gà ăn hay không.

Sau đó cô còn nép sát vào bụng Lưu Mai nghe ngóng nhưng không nghe ra được âm thanh gì cả.

Trước kia khi mẹ cô đang mang thai cặp song sinh thì cô cũng rất muốn nép sát để nghe nhưng lần nào cũng bị mẹ đẩy ra.

Sau này bản thân cô cũng không có kết hôn sinh con nên không hiểu rõ về việc mang thai cho lắm.

Chỉ biết là qua một khoảng thời gian thì bụng sẽ to lên, một lúc sau bụng sẽ phẳng lì và trong tay ôm lấy đứa con.

Bị Tô Du hành hạ như thế nhưng Lưu Mai không hề cảm thấy bực mình mà ngược lại còn rất kiêu ngạo và tự hào, cô ta cảm thấy vui mừng khi Tô Du nép sát vào bụng mình còn hơn cả lúc bị Tô Tiểu Chí nép sát vào bụng nữa.

Cái này là được chị cả trọng dụng đấy.

“Chị, em đảm bảo sẽ sinh cho nhà lão Tô một thằng nhóc bụ bẫm! Chắc chắn sẽ không sinh ra con nha đầu nhãi ranh đâu.”

Tô Du lập tức trợn mắt nhìn cô ta: “Nha đầu nhãi ranh thì sao đã, chị cũng là nha đầu nhãi ranh của nhà lão Tô đấy!”

Lưu Mai: “…” Nói sai rồi: “Thế em sẽ sinh một đứa giỏi giang như chị cả vậy.”

“Trông bộ dạng của em và Đại Chí thì hơi khó đấy.”

Lưu Mai: “…”

Chuyện trong nhà có thêm thành viên mới tạm thời không gây ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Du, sau khi qua cơn tò mò thì cô không còn để ý đến nữa. Đưa cho Lưu Mai một tuần hai quả trứng gà là sự chăm sóc của ông chủ dành cho công nhân trong thời kỳ mang thai.

Dù sao cô cũng là một ông chủ có lương tâm.

Hôm nay trong đầu cô đang nghĩ nhiều hơn chính là vấn đề sắp xếp của mọi người trong nhà sau khi mình đi học.

Sau này cô đi học, trong nhà có thêm thành viên mới, tất cả đều cần phải tiêu tốn tiền bạc.

Vì muốn đảm bảo chất lượng cuộc sống của mình, cô cần phải tính toán sớm hơn.

Vì muốn để Tô Du an tâm, ngày hôm sau khi ăn cơm ở nhà ăn thì thư ký Tống đã ở trước mặt Tô Du đưa vé xem phim cho Tiểu Chu.

Được mời đi xem phim nên Tiểu Chu thấy cực kỳ hào hứng thảo luận với Tô Du về việc sau khi xem phim xong sẽ cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, cô ta cũng đã lâu rồi không đi dạo trung tâm thương mại, lẽ ra ở ủy ban Thành phố còn có vài đồng chí nữ nữa nhưng sau này họ đều có đối tượng cả rồi, bây giờ cuối cùng cô ta cũng tìm thấy bạn rồi.

Thư Ký Tống ngồi kế bên nghe thấy bèn chịu không nổi bật cười thành tiếng.

Cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại sao? Nằm mơ!

Buổi chiều, thư ký Tống đã tìm cơ hội đạp xe đến tiệm cơm Quốc Doanh một chuyến và tìm thư ký Chu bàn chuyện.

Đây là lần đầu tiên đơn độc liên lạc với nhau nên trong lòng thư ký Chu cảm thấy rất vui mừng: “Thư ký Tống, đã lâu rồi không cùng nhau dùng bữa, khi nào chúng ta mới cùng nhau ăn cơm đây?”

Thư ký Tống đưa cho anh ta một điếu thuốc, sau đó bỏ thuốc vào trong túi: “Gần đây công việc khá bận rộn, ăn cơm thì thôi đi, anh cũng biết đấy, gần đây ở ủy ban Thành phố có nhiệm vụ rất quan trọng, vấn đề người dân ăn cơm phải giải quyết, vấn đề nhà ở cũng phải giải quyết, tất cả đều là chuyện lớn đấy.”

Thư Ký Chu gật đầu: “Năm nay có vẻ cũng khá khó khăn đấy, nguồn cung ứng của tiệm cơm chúng tôi cũng khá thiếu thốn, có những loại nguyên liệu có thể tìm bên ngoài tỉnh, có loại không thể, thời tiết đang càng ngày càng ấm áp nên rất dễ bị hư.”

Anh ta vừa nói vừa lấy hộp diêm đốt lửa, sau đó chuẩn bị châm lửa cho thư ký Tống, nào ngờ thư ký Tống lại không cầm thuốc lá: “Thư Ký Tống, anh không hút sao?”

“Không hút.” Thư Ký Tống xua xua tay: “Công việc bận rộn nên không có thời gian hút.”

“…”

Thấy thư ký Tống không hút nên thư ký Chu tự châm cho mình: “Lão Châu bọn họ cũng khá bận đấy, công xã của xưởng luyện gang cũng sắp giải tán rồi, kỹ thuật không được nên toàn luyện ra gang phế, không dùng được và làm chậm trễ việc trồng trọt của nông dân.”

Thư Ký Tống yên lặng nhìn anh ta.

Thư Ký Chu thấy anh không nói gì cả bèn hỏi: “Thư Ký Tống, sao anh không nói gì hết vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận