Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 268. Bày mưu

Chương 268. Bày mưu


“Tiểu Chu, tôi đối với anh thế nào?”

“Tất nhiên là không còn gì để chê rồi, công việc của em gái tôi khi đó cũng nhờ cả vào thư ký Tống.”

“Đó là chuyện khác, hôm nay tôi đến tìm anh chỉ có một chuyện.”

Thấy thư ký Tống nghiêm túc như thế, thư ký Chu bèn ý thức được đây chắc chắn là một chuyện rất quan trọng nên lập tức nghiêm túc nói: “Thư ký Tống, anh nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Ngày cuối tuần anh hãy giữ em gái ở trong nhà và đừng cho cô ấy đi ra ngoài.”

Thư Ký Chu bỗng chốc bị sặc bởi làn khói thuốc: “Khụ khụ khụ…”

Sáng sớm ngày cuối tuần, thư ký Tống đã lên quần áo chỉnh tề sạch sẽ, nhìn thấy bộ dạng mình trong gương, lần đầu tiên anh phát hiện thật ra mình cũng khá điển trai đấy.

Nhìn thời gian một cái, anh ta nhanh chóng ăn sáng bèn lao ra ngoài lái xe rời khỏi sân lớn của ủy ban Thành phố.

Mẹ Tống cầm cái chén chầm chậm nói: “Con trai tôi lớn thật rồi.”

“Sớm thì nên lớn rồi, lúc tôi ở độ tuổi của nó thì đã ra chiến trường rồi.”

Thư Ký Tống còn chuẩn bị đến khu dân cư của công xưởng dệt may đợi Tô Du đi cùng nhưng nhớ đến việc lần trước bị từ chối thì anh đã thông minh hơn, cố tình đợi bên ngoài khu dân cư thôi, khi thấy Tô Du đang ngồi sau xe Tô Tiểu Chí mới đạp xe đuổi theo sau.

“Đồng chí Tiểu Tô, trùng hợp thế, đây là em trai nhỏ sao.”

Tô Du cười nói: “Trùng hợp thật đấy, nhà anh ở hướng đông còn tôi ở hướng tây, thế nào mà lại thuận đường đi cùng nhau thế.”

Tô Tiểu Chí rất gan dạ, nhìn thấy thư ký Tống bèn nhận ra đây chính là thư ký của ủy ban Thành phố lần trước giúp mình dọn nhà nên cười nói: “Thư Ký Tống, có phải là anh đã đi sai hướng không?”

“…Không, anh chỉ là đang rèn luyện sức khỏe thôi.” Thư ký Tống thông minh nhanh chóng tìm một lý do cho mình.

Tô Du nở nụ cười không nói gì cả.

Sau khi nhìn thấy rạp chiếu phim, thấy Tiểu Chu vẫn chưa đến, Tô Du nhìn đồng hồ: “Sao Tiểu Chu vẫn chưa đến nhỉ?”

Thư ký Tống khó xử nói: “Quên mất nói với cô, nhà Tiểu Chu có việc, anh của cô ấy có gọi cho tôi nói là không đến được và mong chúng ta hãy thông cảm.”

Tô Du: “….Thế bộ phim này thế nào, còn xem không?”

“Tất nhiên là xem rồi, vé cũng mua rồi không xem thì phí lắm, chúng ta đều là công nhân lao động nên phải tiết kiệm một chút.”

Tô Du gật đầu nói: “Tiểu Chí, thế em vào xem cùng với tụi chị nhé.”

Tô Tiểu Chí vừa chuẩn bị lái xe quay về, nghe thấy thế bèn hưng phấn nói: “Chị, em thật sự có thể xem phim sao, có phần của em sao?” Cậu ta cũng rất lâu rồi không xem phim rồi.

“Có, bạn của tụi chị không đến nên dư ra một tấm vé.”

Thư ký Tống cười nói: “Vé đưa Tiểu Chu rồi.”

“Không sao, vé đang ở chỗ tôi, Tiểu Chu nói cô ấy rất dễ làm mất đồ nên tối hôm đã đưa vé cho tôi bảo quản rồi.” Tô Du lấy từ trong túi ra hai tấm vé.

Thư ký Tống như sét đánh ngang tai khi nhìn thấy hai tấm vé xem phim trong tay Tô Du.

Chuyện gì thế này?

Tô Tiểu Chí vui mừng hét lên một tiếng: “Chị, hay quá, cuối cùng cũng có thể xem phim rồi.”

Tô Du xua xua tay: “Đây là thư ký Tống mời đấy, em phải cảm ơn thư ký Tống, thư ký Tống mời ăn cơm thì chúng ta sẽ mời ăn cơm.” Nói rồi cô lấy tiền bảo Tô Tiểu Chí đi mua một ít đồ ăn vặt như hạt dưa đậu phộng gì đó về.

Lúc này trong rạp chiếu phim có cửa sổ chuyên dụng, cái này cũng cần vé nhưng Tô Tiểu Chí không qua bên cửa sổ bên đó mua mà rất có kinh nghiệm chạy ra ngoài cửa tìm một lão già đeo theo chiếc túi da đi gần khúc đó, hai người lén lén lút lút ngó nghiêng xung quanh sau đó tiến lại gần, một tay đưa tiền, một tay giao hàng và hoàn thành cuộc giao dịch trong bí mật.

Tô Du cảm thấy giống như đang chơi trò thế giới ngầm vậy.

Sự thông minh tài trí của quần chúng nhân dân quả nhiên là danh bất hư truyền, trên có chính sách hạ có đối sách đúng là áp dụng rất triệt để mà.

Khó tránh từ ngày xưa đến tương lai dù có cải cách đổi mới thì những cuộc giao dịch ở chợ đen vẫn không cấm cản được, người gan lớn chết vì chống đỡ, người gan bé chết vì đói, đây chính là hiện thực đấy.

“Chúng ta hãy vào trong ngồi nào.” Thư ký Tống đã hoàn hồn lại và quyết định ra tay trước rồi quyết định đuổi em trai Tô Du đi.

Tô Du nhìn thấy Tô Tiểu Chí đã lấy đồ chạy đến bèn gật gật đầu: “Đi nào.”

Lúc này trong rạp chiếu cũng rất đơn giản, những chiếc ghế dài có chất liệu bằng gỗ và xếp một hàng dài, cũng không phải kiểu cầu thang mà là đặt thẳng hàng, nhưng bởi vì tấm vải màn hình treo rất cao nên ngồi phía sau cũng rất dễ nhìn thấy.

Thư Ký Tống dẫn Tô Du đã tìm được vị trí, ở hàng thứ ba, đây là vị trí anh cố tình lựa chọn, tầm nhìn tốt, cảm quan tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận