Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 272. Đề cử

Chương 272. Đề cử


“.……” Cán bộ Điền nhìn Tô Du, trong đầu hiện lên một người vừa mới được tuyển đến, mặc dù đồng chí kia nhìn có chút không đáng tin cậy lắm….. “Nhân viên kho hàng bên kia đồng chí Tô Đại Chí?”

“Cậu ta chỉ là nhân viên kho hàng, có thể có năng lực gì chứ?” Tô Du xua tay, kiên quyết từ chối. Rơm rạ không thể một bước lên trời được, đó là hại người hại mình.

Phó chủ nhiệm Điền cảm thấy mình có chút không hiểu được suy nghĩ của Tô Du, cái này là chuyện lớn, rốt cuộc là muốn đề cử ai? “Chủ nhiệm Tô, vậy thì cô cảm thấy ai là người thích hợp?”

“Cô muốn tôi đề cử sao? Cái này không thích hợp lắm đâu.”

Tô Du cười nói.

Cô có thể không giả vờ nữa được không? Phó chủ nhiệm Điền chắc chắn nói, “Chủ nhiệm Tô, cô nhìn người là chuẩn nhất. Cô xem người cô đề cử đều là người có thể làm được việc. Tôi tin tưởng ánh mắt của cô. Cô nói ai, tôi liền chọn người đó. Còn cần cô phải chỉ dạy một chút.”

Tô Du thở dài, “Trước đây tôi thật sự là không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà cô đã nhờ vả tôi như vậy, tôi đây sẽ suy nghĩ lại cho kĩ. Việc này do hai chúng ta khởi xướng, chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Phó chủ nhiệm Điền vẻ mặt xúc động gật đầu, trong lòng nghĩ, nói khoác mà không biết ngượng, chẳng trách chủ nhiệm Tô có thể phát triển nhanh như vậy.

Buổi tối tất cả mọi người trong nhà lão Tô cùng ăn cơm chiều, Tô Du đã gọi Tô Đại Chí vào phòng khách nói chuyện.

Những người khác trong nhà lão Tô tự động đi chỗ khác.

Tô Đại Chí ân cần giúp đỡ Tô Du rót nước, “Chị, uống nước đi.”

Tô Du phất tay, “Đại Chí à, không uống vội, ngồi xuống đi.”

Tô Đại Chí nhanh chóng ngồi xuống, “Chị, rốt cuộc có chuyện gì, chị nói đi, em nghe.”

“Em cũng sắp làm cha, có suy nghĩ gì không?”

“Suy nghĩ gì ạ?” Tô Đại Chí sững sờ hỏi.

Tô Du nhìn anh ta một cái, khinh bỉ nói, “Em như thế này sao có thể làm cha được. Còn phải nuôi đứa nhỏ, trong nhà còn biết bao nhiêu miệng ăn, em không lo lắng chút nào sao?”

“.……” Vẻ mặt Tô Đại Chí lập tức trở nên ngơ ngác, “Chị, em lo lắng cũng không có ích gì. Cho dù có đẻ hay không đẻ con, em vẫn phải đi làm mà.”

“Không có suy nghĩ đến việc tiến xa hơn? Cũng không tăng thêm chút tiền lương? Chị quyết định, nếu em được tăng tiền lương, thì mỗi tháng đều sẽ giống như tiểu Chí vậy, cho em thêm một ít tiền tiêu vặt. Cháu trai đầu của nhà lão Tô ở nhà đều đã có cơm ăn, có quần áo mặc, em làm cha có thể lâu lâu cho nó một ít tiền mua đồ ăn vặt.”

Tô Đại Chí khó xử nói, “Chị…..Em hình như không còn cơ hội được xử lý nữa, cuối năm ngoái, em đã được tăng lên một lần rồi.”

Tô Du trợn trắng mắt nhìn anh ta, “Nhìn triển vọng bây giờ của em đi, em như thế này, có đưa cho em cái chức quản đốc em cũng không quản lý được.”

Tô Đại Chí: “…….”

Tô Du bưng chén trà lên uống một ngụm, nghiêm túc nói, “Hên là chị đã vạch ra kế hoạch cho em rồi. Gần đây biểu hiện của em cũng rất tốt, đem phương pháp quản lý kho hàng của em cho chị, chị sẽ viết một bức thư kiến nghị, để vào bên trong hòm ý kiến của công xưởng.”

“.……”

“Chị sẽ… sắp xếp cho em một chút, em không cần nghĩ đến chủ nhiệm hậu cần, hãy làm một tổ tưởng tổ quản lý kho hàng đi.”

“.…….Chị, không thể được đâu, cái gì đó, bọn em đã có tổ trưởng rồi.”

“Em nghĩ là ai cũng giống như em chắc, người ta có năng lực chắc chắn sẽ muốn được thăng chức. Đại Chí à, em cũng nên có suy nghĩ về lâu về dài đi. Em nói xem, chị trước sau phí nhiều hay ít tâm tư cho vợ chồng em?”

Tô Đại Chí đỏ bừng mặt, vừa cảm kích vừa thấy có lỗi, “Chị, là do em vô dụng.”

“Biết là tốt rồi, chị thấy hiện tại ưu điểm duy nhất của em là từ nhỏ đã nghe lời chị nói, nếu không thì chị cũng không thèm quan tâm vợ chồng hai đứa đâu. Không chừng sau này chị còn phải lo lắng cho con của hai đứa nữa. Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Cô nói xong liền đứng dậy đi vào trong phòng.

Tô Đại Chí cũng đi về phòng của mình, Lưu Mai đang nằm ở trên giường ăn ô mai. Thấy Tô Đại Chí cúi đầu đi vào, cô ta liền nói, “Sao thế, chị mắng à?”

Tô Đại Chí lắc đầu, viền mắt có chút hồng.

Lưu Mai liền có chút lo lắng, “Tóm lại là có chuyện gì, chị nói với anh cái gì?”

“Chị nói sẽ giúp anh làm tổ trưởng quản lý kho hàng.”

“Cái gì?” Lưu Mai liền ngạc nhiên mừng rỡ, đã sớm biết chị rất lợi hại mà. Nói cái gì chính là cái đó, nói sẽ sắp xếp cho Đại Chí, như vậy chắc chắn có thể làm được. Chị mà đã ra tay thì thực sự không khác chút nào, “Đây là chuyện tốt mà, sao anh lại khóc?”

Tô Đại Chí lấy tay lau nước mắt, “Mai Tử, là anh vô dụng. Cái gì cũng phải làm chị lo lắng. Em xem chị đã phí biết bao tâm tư cho hai chúng ta. Công việc của em, nhà ở này, còn có công việc của anh…. Lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Chị còn bảo anh phải lo lắng cho đứa nhỏ nữa…..”

*Tối nay mình chỉ bạo được 3 chương, mai bạo tiếp nhé ạ! Chúc mọi người ngủ ngon <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận