Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 277. Tôi muốn cùng cô ôn tập

Chương 277. Tôi muốn cùng cô ôn tập


Tô Du: "..." Thật là, mời ăn cơm cũng không ăn, chạy nhanh như vậy làm gì?

Tô Tiểu Chí bưng bát đũa ra: “Chị, có chuyện gì vậy?"

"Ồ, không có gì, chị báo danh thành công rồi."

“Chị, thế chị chuẩn bị thi đại học à?” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói: “Chị, chúng ta ăn mừng đi, ngày mai ăn thịt.”

Tô Du gật đầu, vừa vào phòng đã căn dặn Tô Lâm: “Tiểu Lâm, ngày mai tới hợp tác xã cung tiêu cắt hai miếng thịt, chị muốn ăn mì thịt để chúc mừng một chuyện."

“Chị, còn bọn em?” Tô Tiểu Chí bày vẻ mặt chờ đợi nói.

Tô Du liếc cậu ta một cái: “Là chị thi đại học, có liên quan gì đến các em không? Người nào người nấy đều không cố gắng, để chị tới tuổi này rồi mà vẫn còn đi học đấu tranh cho tương lai, còn không biết ngại muốn ăn thịt à! Có biết xấu hổ không "

Người nhà họ Tô: "..."

Sáng sớm hôm sau, Tô Du đến đến hợp tác xã cung tiêu cắt nửa cân thịt, xách theo hai gói bột mì trắng rồi đến nhà cô giáo Từ.

Cô giáo Từ nhìn những thứ cô ấy mang theo, sống chết cũng không nhận: "Năm ngoái đã nhận rồi, còn nhận nữa thì ra thể thống gì chứ?"

"Đi tay không tới, làm học sinh như em cảm thấy ngại lắm."

Tô Du mỉm cười nói. Nếu không có cô giáo Từ chiếu cố thì việc học của cô đã không suôn sẻ như vậy. Phương diện khác thì không giúp được, chứ ăn uống thì phải hiếu kính một chút.

Cô giáo Từ lắc đầu, đứng dậy đi tới tủ đầu giường lục tìm một đống sách kế toán, kêu Tô Du cầm về đọc.

"Cô không biết em muốn thi chuyên ngành gì, nhưng mà ở đây có ít sách em xem qua thử, rất có ích đấy."

Tô Du cũng không khách sáo, vui vẻ nhận lấy. Học tập luôn là chuyện tốt mà.

Cô giáo Từ nói: "Em định nộp đơn vào trường nào?"

“Em muốn đến Đại học Giang Đông.” Ngôi trường này là một trong những trường tốt nhất ở tỉnh lỵ.

Cô giáo Từ nhìn cô, có hơi do dự: “Mặc dù trường đại học Giang Đông tốt nhưng điểm tuyển sinh của những năm trước cũng cao. Cô kiến nghị hay là em chọn trường có điểm chuẩn thấp một chút. Cô cảm thấy em học sư phạm cũng được."

Tô Du tự tin nói: “Thưa cô, em vẫn muốn vào đại học Giang Đông, gần đây em đang ôn tập cũng không tệ, cũng có làm những đề bài của năm trước. Cảm thấy vẫn được."

"Vậy được, nhưng phải điều chỉnh nguyện vọng khác một chút. Quan trọng nhất vẫn là đậu đại học. Tiểu Tô à, nhất định phải ổn thỏa. Chúng ta cứ từ từ, bước từng bước một. Bây giờ không được… năm sau cô nghĩ cách tranh thủ.” Cô giáo Từ vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Suy cho cùng trước đây Tô Du không có đi học, tuy học chuyên ngành kế toán nhanh, nhưng dù sao cũng không học chương trình cơ sở, sợ sẽ thiệt thòi.

Tô Du đứng dậy cúi đầu chào cô giáo Từ: “Cô Từ, cảm ơn cô đã giúp em."

Cô giáo Từ bị hành động của cô khiến cho khóe mắt cay cay, cô đã dạy rất nhiều học sinh, sau khi cầm được bằng trung học rồi đi làm, có ai còn nhớ tới cô?

"Cô cũng hi vọng mình có thể dạy được một người học đại học, sau này được nở mặt nở mày."

Khi từ nhà cô giáo Từ trở về, Tô Du đến đại lý tiếp thị cắt một nửa cân thịt, hôm nay tâm trạng tốt nên cho mấy người trong nhà ăn cái gì ngon ngon.

Vừa xách thịt đi nhành về phía gần nhà, thì nhìn thấy có người cưỡi xe đạp chạy tới chạy lui trên đường, mỗi lần đến gần cổng tiểu khu, thì đều ngước đầu lên nhìn vào trong.

Tô Du xách miếng thịt đứng nhìn một phút, rồi mới tiếp tục đi về phía đó, sau đó giả vờ như không nhìn thấy mà bước vào trong tiểu khu.

Vừa bước vào thì nghe đằng sau có người hô lớn, giọng nói mừng rỡ cất lên: “Ồ, đồng chí Tiểu Tô, thật là trùng hợp."

Tô Du khóe miệng giật một cái, xoay người lại. Nhìn thấy thư ký Tống vội vàng đẩy xe chạy tới: “Đồng chí Tiểu Tô, tôi vừa nói chuyện với quản đốc Cao của các người, vừa từ bên trong ra."

Tô Du gật đầu: “Ồ, thật là trùng hợp, tôi vừa mới về."

Thư ký Tống thấy cô cầm trên tay thứ gì đó liền đi tới, nói: "Tôi đưa cô về."

“Không cần không cần, tôi sắp tới rồi, sao có thể làm chậm trễ thời gian của thư ký Tống được chứ?” Tô Du vội vàng thu dọn đồ đạc lại.

Thư ký Tống: "..."

Tô Du nhìn đồng hồ: “Thư ký Tống, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, tôi phải về ôn tập đây."

Thư ký Tống gật đầu, sau đó nhìn Tô Du quay đi.

Nhìn thấy Tô Du càng lúc càng đi xa, rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Đồng chí Tiểu Tô, chờ đã."

Tô Du quay lại, thư ký Tống đẩy xe đến gần vài bước. "Thực ra, tôi không đến gặp quản đốc Cao."

Tô Du nhìn anh, chờ anh nói một câu. Xem thử anh có thể can đảm đến mức nào.

Thư ký Tống gãi đầu, có vẻ không biết nên nói gì: “Ý tôi là, tôi muốn cùng cô ôn tập. Trước đây tôi đã thi đại học, có lẽ có thể giúp cô..."

Nói xong anh hít một hơi rồi cúi đầu xuống.

Tô Du im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Thư ký Tống, anh cũng từng học đại học, anh biết học đại học cũng phải mất bốn năm chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận